An Noãn Noãn tận lực tiếp xúc với xa lạ , dù mắt cô cũng chỉ “quen ” một như , cô cong cong khóe miệng: “Vậy thì phiền bác sĩ Hàn đưa đến khách sạn bên cạnh bệnh viện của !"
Hàn Tử Mặc lông mày nhíu , gật đầu: "Được."
Lên xe, Hàn Tử Mặc tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, nhàn nhạt : "Nếu định ở lâu dài, thể tìm một nhà trọ ở gần đây. Môi trường , chi phí tương đối rẻ."
“Hả?” An Noãn Noãn trong lòng vẫn còn háo hức, phấn khích và lo lắng, suy nghĩ của cô đang hỗn loạn khi đầu , thì Hàn Tử Mặc kéo cô .
Ngay cả khi cô ở đây lâu dài thì cô thể tìm nhà dân để tá túc . Khi mang thai mười tháng cô thể khắp nơi sống ở đầu đường xó chợ .
Quay mặt Hàn Tử Mặc đang nhắm mắt bình tĩnh, cô : "Không , tiên sẽ ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, đó tìm chỗ định, dù ở trọ cũng là kế lâu dài, đứa nhỏ cũng tám, chính tháng mới thể sinh ."
Hàn Tử Mặc mở to mắt An Noãn Noãn, khi dời ánh mắt, gật đầu: "Được." Sau đó với tài xế: "Lão Vương , trực tiếp đến khách sạn “Ái Lệ”
Tại cửa khách sạn "Ái Lệ", An Noãn Noãn Hàn Tử Mặc khi xuống xe: "Anh Hàn, thể phiền một chuyện nữa ?"
Hàn Tử Mặc gật đầu: "Được, ."
An Noãn Noãn chạm túi xách của . Cô thể đảm bảo rằng khi tìm thấy cô, Cố Bắc Thần sẽ nghĩ cái tên "Sở Mộng Thần ". Vì , giờ cô lo lắng nếu cô dùng cái tên để đăng ký ở trong khách sạn thì tìm ? Vì trong tay lệnh bài đặc biệt.
An Noãn Noãn cắn môi , trầm giọng : "Có thể dùng chứng minh thư của giúp đăng ký ở khách sạn ?"
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2592-cuoc-song-that-cau-huyet.html.]
Giờ phút , cô thật sự hổ, hóa cuộc sống của cô thể cẩu huyết như , đến mức tìm kiếm sự sống từ mới quen, mà hiện tại trong bụng cô mang hai đứa con nhỏ! Nếu cô ở một , cô cần lo lắng về điều đó nữa.
Lời , thể rút nữa, An Noãn Noãn phát hiện Hàn Tử Mặc đang , vì cô nhíu mày : "Thực xin , nếu tiện thì thôi ."
"Không gì bất tiện. Chỉ cần đến quầy phục vụ báo tên . Không cần chứng minh thư, nhưng tự trả tiền." Hàn Tử Mặc khóe miệng nhếch lên một nụ .
An Noãn Noãn nhướn mắt, nhanh chóng cúi đầu với Hàn Tử Mặc: "Cám ơn, cám ơn bác sĩ Hàn ~"
"Được , ... cảm nhận sự chân thành của cô , ! Nếu cô cần giúp đỡ thì gọi điện thoại di động của ."
Lời của Hàn Tử Mặc rơi xuống, về phía lái xe cách đó xa: "Lão Vương, mang hành lý cho cô Sở."
An Noãn Noãn ngủ ngon lành trong khách sạn hai ngày, vì để bản luôn ngẩn , trong lúc ngẩn nhớ đến nào đó, cô tìm kiếm những ngôi nhà gần đấy mạng và liên hệ với một đại diện để xem nhà, giải quyết ngày thứ ba.
Vị trí và cách trang trí của ngôi nhà , chỉ điều là giá nhà đắt như ở thành thị, nhưng trung gian cho rằng quan trọng là từng sống ở đây. Đã một năm , đó là do chủ nhà kén khách thuê.
Vợ của chủ nhà là một cô 50 tuổi, Thượng Hải cổ hủ, bà : "Tiểu Sở, nhà vẫn còn mới tinh, mấy nhà quê, đừng mà bẩn nhà của ..."
Vợ của chủ nhà An Noãn Noãn từ đầu đến cuối vài : "Cô là một cô gái xinh và trung thực. thể những điều khó . Cô phép mang những đàn ông đàng hoàng đến rối tung nhà . À đúng , Tiểu Sở, cô đang công việc gì ? Cô trả tiền thuê nhà một năm... "