Cố Bắc Thần vội mở to mắt, con ngươi sâu thẳm như mặt hồ ánh mắt lo lắng của cô, đưa tay, lòng bàn tay thô nặng nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt cô, âm thanh khàn khàn trầm thấp, tràn đầy hương vị sủng nịch: “Thực thoải mái, nhưng lo lắng các bảo bảo mệt thì bây giờ?”
An Noãn Noãn cong khóe môi: “Thoải mái liền , em mệt! Anh mau ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi, em mát xa cho thêm một lát, thả lỏng thì ăn một chút gì đó, cùng em và các bảo bối xuống lầu tản bộ ? Sau đó, đêm nay cần thiết ngủ một giấc thật sâu, bằng cái thực với em cùng các bảo bối nha!”
Cố Bắc Thần duỗi tay nhéo nhéo gương mặt An Noãn Noãn: “Được, tất cả đều em!"
An Noãn Noãn hầu hạ xa nào đó ngâm tắm, mát xa, còn rót nước hầu hạ, còn lo lắng đói, từ phòng bếp bưng một chén canh cá cùng một đĩa sườn heo chua ngọt, cho ăn, uống thêm chút nước, nào đó lúc mới thoải mái tắm xong.
An Noãn Noãn lấy quần áo xuống từ ban công, : “Dao cạo râu cùng kem cạo râu của em đặt ở bệ rửa mặt, xong tới lấy quần áo cũng quần lót giường , đều là khi mua về giặt sạch sẽ……”
Cố soái thai phụ sủng đến choáng váng đầu óc vô cùng cảm động, giữ nổi bộ dáng một Cố Bắc Thần bình thường, đôi tay sờ loạn , một bên vuốt ve hai đứa bé trong bụng một bên xoa nhẹ đầu An Noãn Noãn: “Nha đầu thúi rốt cuộc là trong đầu suy nghĩ cái gì ? Hả!”
Anh cách nào tưởng tượng cô gái nhỏ bằng cách nào mà luôn đổi mới điểm mấu chốt trong sinh mệnh cùng lòng tin của , bao dung tất cả oán hận cùng thiện niệm!
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn rũ mắt cái bụng tròn tròn, “hừm~!” một tiếng, : “Trong đầu hiện giờ chỉ nghĩ về Cố soái và bọn nhỏ của , lúc chỉ nghĩ đến một lưu, manh, thúi, là ngài Cố thôi ~”
Cố Bắc Thần dường như thấy một An Noãn Noãn của , đặc biệt là khi rõ chính đang nguy hiểm vô cùng trong ổ sói, tự tin mà trong sáng “Andil!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2712-gap-nhau-sung-lan-nhau.html.]
Khóe môi Cố Bắc Thần rốt cuộc lộ một nụ xa giống như lưu manh, chuẩn xác lầm mà duỗi tay chọc vị trí phía n.g.ự.c trái của An Noãn Noãn: “Nơi , thì ?”
Nụ của An Noãn Noãn càng thêm xa, hai tay ôm chặt lấy vòng eo cường tráng của nào đó: “Nơi đó giấu một ông chú xa!”
Cố Bắc Thần đen mặt, ghét nhất cô gái gọi là chú, khiến cảm thấy cảm giác phạm tội đè lên ngực!
An Noãn Noãn chính là buông tha cho , chỉ ôm rời, còn cố ý cùng vật nhỏ trong bụng cùng “bắt nạt” , nào đó cơ bắp bành trướng: “Chú, em giúp chú cạo râu, quần áo nhé~”
Cố Bắc Thần giờ phút chỉ đen mặt mà gân xanh thình thịch nhảy lên đầy mặt, ngay cô nhóc sẽ đối xử với ôn nhu như , nhất định tra tấn mấy mới chịu bỏ qua!
cố Bắc Thần vẫn ôn nhu xoa nhẹ mái tóc của cô, chiều chuộng : “Phu nhân mệt mỏi, tự , em chuẩn đồ ăn , ?”
An Noãn Noãn cố ý trêu chọc : “Hừm ~ mệt ~”
Cố Bắc Thần phát hỏa, tiếp tục ôn nhu dụ dỗ, dỗ dành : “Ngoan! Chồng em lo lắng hai chúng châm lửa sẽ cháy mất~” Anh , vuốt ve hai nhóc trong bụng: “Em lo lắng hai bảo bối của em ?”
An Noãn Noãn rốt cuộc chỉ là một tiểu ác ma đủ mạnh mẽ, Cố Bắc Thần nhắc nhở, mặt vẫn đỏ lên, cũng hoảng loạn, vốn dĩ tưởng tượng cái gì đó, nhưng căn bản là chống đỡ nổi dăm ba câu của , xoay , vọng : “Lưu, manh~” Nói xong liền giống như chân bôi dầu mà vội phòng ngủ.