"."
Bởi vì một câu của Đường Thần, "Cố Bắc Thần sẽ tìm thấy sớm thôi" An Noãn Noãn cầm điện thoại mãi ngủ , cùng Từ Phượng Chi sô pha đợi tin tức.
Từ Phượng Chi cũng hết cách với An Noãn Noãn, đành gọi điện thoại cho Cố Vỹ Thành để xác định xem rốt cuộc bên lão gia tử sắp xếp tìm kiếm và cứu hộ như thế nào.
Cố Vỹ Thành đang lùng sục tìm kiếm bộ khu xung quanh vùng mất liên lạc, đồng thời các khu khác cũng đang truy tìm và cứu hộ, dù c.h.ế.t sống cũng tìm t.h.i t.h.ể và linh kiện của máy bay mới cam tâm.
Từ Phượng Chi nào dám thuật lời của Cố Vỹ Thành cho An Noãn Noãn chứ, trong lòng đang rỉ m.á.u nhưng mặt vẫn và với An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, ba con , ông nội bọn họ điều động mấy trăm ngàn đội quân dàn trải bốn phương tám hướng để tìm kiếm và cứu hộ đấy, sẽ nhanh chóng tin của Bắc Thần thôi, những đồng đội của nó cũng tìm thấy vài , đều cả~"
Từ Phượng Chi và dì Dương đều khuyên An Noãn Noãn ngủ , nhưng An Noãn Noãn ôm bé thỏ, cầm điện thoại chịu lên giường.
Bất đắc dĩ, dì Dương liếc Từ Phượng Chi với An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, con nghỉ ngơi như thế, cầm điện thoại bức xạ hại cho thai nhi đấy..."
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn vội vã ném điện thoại sang một bên, chỉ lo như thể bức xạ sẽ ảnh hưởng đến bé con: "Xa như là !"
"Không bác sĩ bảo , con nghỉ ngơi nhiều, giường tĩnh dưỡng nhiều mới đúng, con cứ ngủ như thế chẳng cho thai nhi chút nào, lỡ như khiến cơ thể mệt lả, dì và chồng con ăn thế nào với chủ đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2912-cho-du-la-mot-hop-tro-cot-cung-muon-cho.html.]
An Noãn Noãn cũng hoang mang lo sợ, dì Dương bèn đỡ eo, chuẩn dậy: "Được! Vậy, nghỉ thôi~" Cô cũng lo lo mất như khổ yên, đặc biệt là Từ Phượng Chi, chẳng hề dễ chịu hơn cô bao nhiêu.
Trong cảnh đặc biệt mấy ngày qua, Từ Phượng Chi bảo Cố Bối Bối về Hải Thành , xét cho cùng cô là phụ trách thứ hai của công ty, cũng thể cứ mất dạng , quan trọng là khi cô công chúa nhỏ Cố Bối Bối trở về vẫn thể xuất hiện mặt lão phu nhân, nếu sẽ lộ tẩy mất, coi bộ nhà họ Cố đủ mệt thật.
Mấy ngày gần đây Từ Phượng Chi và An Noãn Noãn ở cạnh , chồng con dâu đều rõ sự kiềm nén và khổ sở trong lòng đôi bên.
An Noãn Noãn giường, trần nhà tối om om, với chồng bên cạnh: "Mẹ, ngày mai về Hải Thành ! Một bà nội ở nhà cũng . Con nghĩ kỹ , vì suy tính thiệt hơn vốn dĩ chẳng tác dụng gì cả, khiến tất cả lo lắng, khiến tâm trạng bản tệ , thai nhi cũng phát triển , thà chi bằng bình tĩnh chờ đợi cùng các con, miễn là , đợi đến lúc nào cũng ."
Từ Phượng Chi đấu tranh hồi lâu, mới thăm dò : " yên tâm! Ba con cũng cuồng cuống, về , một khi trở về vẫn Thượng Hải, còn còn nghĩ cách lừa bà nội mới thể đến đây. Noãn Noãn, chi bằng cùng về !"
An Noãn Noãn chau mày, đôi tay chạm phần bụng nhô lên, chóp mũi chua xót, khẽ lắc đầu: "Không , thể khỏi cần đến đây, chúng gọi điện thoại mỗi ngày là , con với Bắc Thần , sẽ ở đây cùng các con chờ trở về!"
Từ Phượng Chi khẽ thở dài : "Mẹ cũng con sẽ về, cũng trách khi đó ông nội và ba con tuyệt tình quá, nhưng và bà nội chẳng gì cả, nếu chúng chắc chắn sẽ để con rời ..."
An Noãn Noãn khép mắt, nhỏ giọng : "Mẹ, qua hết cả , chúng đừng nhắc đến nữa. Con ơn nhà họ Cố, xảy nhiều chuyện đến mà nhà họ Cố vẫn thể để cho con dâu nhà họ Cố, con oán trách gì , nhưng hiện giờ con thật sự trở về, con chỉ ở đây an sinh đứa con và đợi trở về thôi~" Cho dù chỉ đợi một hộp tro cốt cô cũng sẽ đợi, cũng sẽ bình bình an an sinh các con .