Cố Bối Bối vẫn đang khoác tu tu, lau nước mắt sụt sịt : “Anh  .” Xong vẫn tiếp tục  huhu.
Không  Cố Bắc Thần thì thầm gì với Cố Bối Bối, mà  cô  ngưng  ngay,  mặt vẫn còn vài giọt nước mắt, ngước mặt sang  Cố Bắc Thần: “Nếu  dám lừa em, em sẽ bảo chị dâu sinh cho  hai con cún con.”
“Phụt”
“Haha…”
Mấy   xe  nhịn  , ai cũng  nghiêng ngả, ngay cả Vương Tranh cũng suýt đ.â.m  vệ cỏ ven đường.
Ba chiếc xe chầm chậm  đến căn biệt thự  ba của “Đại viện Giang Nam”,  nhiều   lên bậc,   mãi mà  thấy An Noãn Noãn,  ai đó vẫn  thất vọng, dù   cô sắp sinh ,   bất tiện, nhưng cảnh tượng    thấy cuối cùng   xuất hiện.
Cố Bắc Thần cố gắng dùng  cách để phục hồi nhanh nhất  thể, chỉ  dù thế nào cũng  về nhà  khi An Noãn Noãn sinh con,    , dù    hồi phục, nhưng dù gì  cũng    như ý   đúng ?
 cảnh  tưởng tượng vô   cuối cùng vẫn  xuất hiện.
Mê Truyện Dịch
Mấy tháng ,  đối mặt với  khó khăn áp lực, băng núi vượt sông, cuối cùng cũng tìm  cô. Lúc   chia xa, bụng cô  mới  nhô  một chút, đó là mùa hè rực rỡ. Bây giờ trở về, cây ngô đồng  đìu hiu trong vườn, cô thì sắp sinh,  thì cũng sắp  bố.
Nghĩ như , ánh mắt của Cố Bắc Thần rời khỏi những  xung quanh, cằm chuyển động chầm chậm, lát ,  sang bà cụ tóc  bạc,  nhấc đôi chân dài bước đến, ôm chầm lấy bà: “Bà nội, cháu về .”
Bà cụ đè tâm trạng đau thương xuống, gật đầu lia lịa, một lúc lâu, mới dần dần đẩy Cố Bắc Thần , xoa xoa  : “Về là  , về là  , mau  thăm Noãn Noãn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3051-nhin-vao-mat-anh.html.]
Từ Phượng Chi  lên , dù gì hai  con  âm thầm gặp   , vì  nên cũng  kích động gì mấy,  ngó một lúc lâu, thấy   gì đáng ngại, mới gật đầu: “Mấy hôm nay Noãn Noãn   khó khăn quá , nên tạm thời dọn dẹp một phòng ngủ ở tầng một.”
Không đợi Từ Phượng Chi  xong, Cố Bắc Thần  sốt ruột  đến các phòng  ngó,    hỏi: “Phòng nào  ?”
Khương Vân Phong  nhanh chân tìm  và gõ cửa một phòng trống: “Anh Cố, là phòng .”
Bà cụ ở phía   vội hét lên: “Bắc Thần, cháu   chừng mực nhé…”
“Kìa …” Từ Phượng Chi vội ngăn bà cụ, nhíu mày cúi xuống : “Mẹ,  đừng  thế, Noãn Noãn dễ  hổ.”
“Mẹ chẳng  đang lo lắng cho nó . Hơn nữa bả vai Bắc Thần cũng vẫn đang bó bột, Noãn Noãn   cũng…” Bà cụ cũng vội vàng   điều  lo lắng.
“Ôi  ơi,  đừng  nữa, chúng nó tự  chừng mực.” Từ Phượng Chi cũng  bà cụ  cho xây xẩm mặt mày.
Phòng ngủ tầng một thật sự  rộng, là thông hai phòng với , bên trong bài trí   ấm cúng,  hai chiếc giường một to một nhỏ, giường em bé cũng   sắp xếp  thỏa cả .
An Noãn Noãn dựa  đầu giường, chân sưng lên bóng loáng, ngón tay đang ấn  vết tím.
Nhiệt độ phòng  đủ, An Noãn Noãn  cắt tóc ngắn. Lúc  cô chỉ mặc một bộ váy rộng cotton cho bà bầu, bên  là chiếc quần cotton rộng cho bà bầu, chân gác lên thành giường, bụng to đến mức ôm trọn  lòng,  cảnh tượng trông giật .