An Noãn Noãn nhíu mày: “Sớm như tắm rửa ngủ thì thể dạy dỗ cục cưng?”
Cố Bắc Thần vội vã : “ mà em cứ đây ngây thế cũng cho các cục cưng …”
“Anh chỉ quan tâm các cục cưng thôi!” Thai phụ nào đó trừng trừng Cố Bắc Thần oán giận .
Lúc Cố Bắc Thần cô, giấu sự lo lắng, yết hầu giật giật, vuốt ve đôi môi cô: “Nếu bổn soái tắm rửa cho ba con em , như là coi như quan tâm cả ba , đúng ?”
An Noãn Noãn trừng trừng nụ xa của nào đó như trúng tà, cô lời nào, cũng suy nghĩ cái gì.
Cố Bắc Thần tươi hơn, cúi đầu cô ngây ngốc: “Được , để bổn soái hầu hạ ba con em . Từ khi em bầu đến giờ ở bên em, em cho một cơ hội biểu hiện mà?”
An Noãn Noãn nào đó đang xa, cô “hứ ~” một tiếng.
Nói thật cô tặng cho một bãi nước bọt lên khuôn mặt trai ngời ngời , nhưng cô dám, cô chỉ thể bĩu môi : “Em thèm tên sắc lang là tắm cho , em giúp đỡ ~”
Còn tắm rửa cho cô?
“Mẫu đại nhân” của chuẩn sẵn chăn đệm cho để lăn lên tầng phòng bên cạnh phòng cô ngủ , đợi đến khi chuyện chắc sẽ tức tới mức dậm chân mất.
Cố Bắc Thần là mặt đen xì xì. Anh nhướn mày, kéo cô trong lòng, cằm gác đỉnh đầu cô: “Bổn soái mặc kệ, bổn soái là vợ cơ mà, vất vả lắm mới về nhà, chẳng lẽ em nhẫn tâm để hoà thượng ư? Tốt gì cũng cho ăn ít thịt cũng , nhé?”
An Noãn Noãn trợn trắng mắt, trong lòng thầm chửi “sắc lang”. Cô vội vàng đỡ tay vịn dậy: “Em chút thoải mái, em toilet, cứ đây mà mơ giấc mộng xuân của nhé.”
Mẫn Khả Khả nấu cơm xong, chuẩn sẵn sàng thuốc và công cụ để mát xa nhưng dám gõ cửa phòng việc. Cô sợ sẽ quân trưởng ném ngoài, nên cô kéo Vương Tranh đến tìm quân trưởng và phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3131-tam-cho-ba-me-con-em.html.]
Lúc Cố Bắc Thần đang ngoan ngoãn theo An Noãn Noãn về phía phòng ngủ.
“Lão đại, đến giờ uống thuốc khi ăn cơm nửa tiếng , còn cả mát…”
Cố Bắc Thần ngắt lời luôn: “Không vội, xem Noãn Noãn thoải mái ở .”
Dứt lời, Cố Bắc Thần suýt nữa An Noãn Noãn sập cửa mũi.
Thấy , cô nàng y tá Mẫn Khả Khả sợ tới mức suýt lao tới đỡ quân trưởng nhà , may mà Vương Tranh túm : “Đứng im, đừng nhúc nhích.”
Chỉ chớp mắt, nào đó đổi mới tam quan cho cô nàng y tá, trong khi Vương Tranh thấy chuyện mắt là chuyện thường tình ở huyện.
Cố Bắc Thần đột nhiên tựa ván cửa, ôm lấy đầu: “Ui da… tay , An Noãn Noãn, em sập cửa vết thương của …”
Xong đời, trong cả biệt thự đều giật , vội vàng lao tới phòng ngủ tầng một.
Mê Truyện Dịch
“Sao thế…” Từ Phượng Chi đang nấu cơm trong bếp vội vàng chạy tới trong khi tay còn cầm môi đảo thức ăn.
Vừa thấy cảnh , Cố Bắc Thần trừng mắt Vương Tranh.
Vương Tranh thầm thở dài, cảm thấy đau lòng cho đại ca nhà . Anh “đói bụng” lâu như , vất vả lắm mới trở về mà cái gì cũng thể , thế vợ gì còn nấy… thật là quá đáng thương. Vương Tranh yên lặng thề cả đời đều cưới vợ.
Lúc , An Noãn Noãn tức giận đẩy cửa phòng , Cố Bắc Thần nhanh nhẹn lắc , đá “rầm” một cái, cửa phòng đóng .
Từ Phượng Chi vẫn còn đang sợ hãi, bà đang định gõ cửa Vương Tranh bất đắc dĩ ngăn : “Phu nhân, bà đừng xen , chị chút chuyện, giờ chị dâu đang giận chút thôi, sẽ gì ạ.”