Mạnh Dĩnh Đào  xong, chậm rãi dựa  sô pha của cửa sổ, chậm rãi  xuống, sắc mặt trắng bệch, môi tím bầm. Vết thương ở   của cô  phần lớn là  chữa khỏi. Mấy ngày nay đều ban ngày truyền dịch xong  đó lén lút rời khỏi phòng bệnh để nghĩ cách. Lúc , vết thương  đùi cô   đau.
Đường Thần lạnh lùng liếc  Mạnh Dĩnh Đào, trong mắt  là sự căm ghét. Nói chung  phụ nữ  xuất hiện  mặt   một  thì    căm ghét một , vô cùng khó chịu.
"Anh  chơi đùa với hai  trai của , coi họ như là con khỉ để đùa bỡn . Còn  sẩy thai thanh mai trúc mã   của , tiếp tục   con đường   lối về." Mạnh Dĩnh Đào  xong, khóe môi cong lên, khinh thường : "Nhà họ Mạnh bây giờ  ngã xuống ,  ba nhà họ Đường cũng đừng  một ngọn lửa lớn, chính là một đốm lửa nhỏ, chúng   bộ  thể trở thành tù nhân, như con chuột qua đường mặc   dẫm đạp."
Đường Thần hừ lạnh một tiếng, lấy áo khoác  rời : " đợi tin tức của cô."
"Đợi ." Mạnh Dĩnh Đào  khi  một tiếng như , Đường Thần bước chân dừng : "Nói."
Mạnh Dĩnh Đào lúc  dựa  sô pha, thực sự là chân đau đến nỗi   thẳng lên ,  chắc chắn: "Khi mà thời gian ước định của  và Thang Mễ  tới,     bất kỳ hành động nào, cứ án binh bất động như . Trước mắt cô  cũng  dám  gì với  phụ nữ trong tim  , trong lòng  rõ,   về Hải Thành  nguy hiểm."
Đường Thần con mắt đen sắp  nhỏ mực  : "   tin cô?"
"Anh  cần tin ,  cược  nổi cuộc sống nửa đời  của  nhà chúng . Bây giờ tuy rằng ai cũng tự bảo vệ , trốn tránh nhà chúng  nhưng  hiểu rõ một điều.  là con gái của tướng gia,  con gái tài năng thấp kém  xiếc thì   .  thừa nhận, thế nhưng chuyện  gán thêm tội danh cho nhà họ Mạnh và bố , Mạnh Dĩnh Đào  sẽ  ."
Mạnh Dĩnh Đào  khi  xong một câu như , trán  toát hết mồ hôi, dựa  ghế sô pha  xuống,   thêm nữa.
Đường Thần lạnh nhạt gật đầu: "Chỉ hy vọng như ." Dứt lời,   rời , dường như là   từ  đến nay  từng quen   phụ nữ sắc mặt tái nhợt ở phía  , quyết tuyệt rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3232-vo-chong-nhu-nguoi-dung-nuoc-la.html.]
Cùng lúc đó, ở một bệnh viên  quân nào đó ở vùng ngoại thành Thượng Hải, An Noãn Noãn  Từ Phượng Chi dùng kéo cẩn thận cắt mở  từng túi lớn,  : "Đây là bà nội tự may cho mấy đứa cháu nội áo bông và quần bông, bây giờ  hiếm  loại , đều là mua quần áo may sẵn..."
"Bà nội tuổi già như   còn  thấy  ? Vậy thêu thùa may vá   mà luồn kim  đây!" An Noãn Noãn tò mò hỏi.
Mê Truyện Dịch
Từ Phượng Chi  : "Bà nội chỉ cần đeo kính lão là  thấy , cho tới việc luồn kim,  mắt   giúp đỡ,   ai thì  ông nội! Dù  ông nội   thấy bà nội xỏ kim cũng  đau đầu , ha ha!"
"Ha ha!" An Noãn Noãn cũng cảm thấy  buồn , : "Con cảm thấy trong nhà  hai  ông nội và bà nội thực sự  vui!"
Cố Bắc Thần ở bên cạnh sốt ruột thúc giục: "Mẹ ơi,  nhanh mở  . Hai  già  gì mà  chứ, cứ bắt đầu đánh  lên thì  quan tâm sống c.h.ế.t ~"
"Hai  bọn họ còn đánh  nữa ?" An Noãn Noãn  thể tưởng tượng nổi hỏi.
Cố Bắc Thần xoa nhẹ  đầu của  phụ nữ  thai nào đó: "Vậy em nghĩ , lúc còn trẻ hai  đánh  đều là sứt đầu mẻ trán ."
"Trời ơi! Không thể   bà nội lúc trẻ  lợi hại như !" An Noãn Noãn dáng vẻ dường như  sùng bái bà nội, sờ  bụng .
Từ Phượng Chi mở gói hàng , lấy  một chiếc áo bông, quần bông của con nít ném cho con trai một cái: "Cho con , cầm lấy để hồi tưởng  cảm giác khi còn bé, đừng ở đây hù dọa cháu trai của ."