An Noãn Noãn lúc mới cảm nhận cảm giác rỗng tuếch trong truyền thuyết hóa là như thế , cô đưa bàn tay chút sức lực nào lên sờ râu của đàn ông, nhưng bàn tay dừng ở trung, chút sức lực nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ lặng lẽ như đàn ông trai khắc cốt ghi tâm.
Thật lâu , An Noãn Noãn mới khẽ chớp mắt, đứa nhỏ ?
Tại chỉ cô và Cố Bắc Thần trong căn phòng rộng lớn như , yên tĩnh khiến lo lắng.
An Noãn Noãn mấp máy đôi môi khô khốc, yếu ớt: “Đứa nhỏ ?” Giọng vô cùng trầm và nhỏ.
Cảnh giác nghề nghiệp của Cố Bắc Thần trở thành một thói quen, cho dù âm thanh của An Noãn Noãn nhỏ, vẫn nhanh chóng mở mắt , bốn mắt chạm , cả hai ngây ngốc mắt đối phương.
Mê Truyện Dịch
“Đứa nhỏ ?” An Noãn Noãn mở miệng , hơn nữa cô dùng bộ sức lực của bản để gầm nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên đầy vẻ hoảng sợ.
Cố Bắc Thần lúc mới phản ứng: “Noãn Noãn, em tỉnh ?” Anh liền dậy, cúi xuống chạm khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Đứa nhỏ thì ? Đứa nhỏ ?” An Noãn Noãn gượng dậy nổi, chỉ là ánh mắt oán hận chằm chằm mắt Cố Bắc Thần, nghiêng đầu, tránh bàn tay duỗi của .
“Trong phòng bên cạnh, và nhiều đang theo dõi, chuyện gì xảy .” Cố Bắc Thần lúc mới hiểu điều An Noãn Noãn đang lo lắng, cô nhất định là lo chuyện cô và Sở Kiều Kiều năm đó lặp nữa.
An Noãn Noãn cau mày: "Tại đặt ở phòng bên cạnh? Đưa em ôm xem nào!" Lời rơi xuống, An Noãn Noãn sốt sắng : "Sinh đôi ?"
“Ừ ~” Cố Bắc Thần câu của An Noãn Noãn cho tức , cúi đặt lên chóp mũi cô một nụ hôn: “Cô gái thối, mà sinh cho bổn soái hai bé trai!” Nụ hôn nuông chiều rơi xuống, Cố Bắc Thần hai hàng nước mắt của An Noãn Noãn: "Trước tiên uống miếng nước , xem môi em khô kìa, hử?"
An Noãn Noãn yên lặng tự tưởng tượng, hai bé trai?
Một phụ nữ nào đó nhíu mày Cố Bắc Thần: "Con trai trông ? Nhanh bế qua đây, em uống nước, em con trai ~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3311-bon-nuoc-cho-co.html.]
Cố Bắc Thần trong lòng buồn bực, phụ nữ , mới sinh xong vài tiếng con trai? Vậy thì ?
Cố Bắc Thần trực tiếp ở giường, nhẹ nhàng ôm An Noãn Noãn dựa trong n.g.ự.c , bác sĩ dặn dò, khi An Noãn Noãn tỉnh là thể uống nước, ăn đồ ăn .
Cố Bắc Thần một tay ôm eo An Noãn Noãn, một tay cầm cốc nước tủ đầu giường lên, nhấp một ngụm thử nhiệt độ nước, ừm, miệng!
Cố Bắc Thần nhấp một ngụm, cúi đầu, đáp xuống môi An Noãn Noãn.
"Anh, gì? A! A ......" Đợi khi An Noãn Noãn phản ứng đàn ông dùng cách bón nước cho cô thì muộn , dòng nước ấm trong miệng, khoá chặt môi !
"Ực ~" An Noãn Noãn buộc nuốt nước trong miệng xuống, Cố Bắc Thần cứ tiếp tục từng ngụm từng ngụm bón cho cô những dòng nước ấm áp.
An Noãn Noãn một chút cũng thể chống cự và ngọ nguậy, vốn dĩ đối với bất kì hành động nào của đàn ông cô cũng đều thể chống cự, bây giờ bụng cô còn một vết mổ, mới chỉ khâu mấy tiếng đồng hồ, gì dám động đậy lung tung.
Cố Bắc Thần cũng khống chế cô , hai tay to ôm chặt eo cô, nửa dựa lòng , những chỗ khác thể động đậy, cô cũng cảm thấy khó chịu.
Nước tiếp tục uống từng miếng một!
Cố Bắc Thần cảm thấy lúc gì cũng vô ích, chỉ cách bón nước cho cô như mới thể biểu hiện rốt cuộc đau lòng như thế nào!
Người phụ nữ chỗ nào cũng đều là vết thương, mỗi một nơi đều là vì Cố Bắc Thần , cần đau lòng như thế nào cô mới đây!
Từ Phượng Chi lúc đẩy cửa liền thấy cảnh tượng , đầu tiên là “A!” một tiếng đó liền bước ngoài, nhưng giây mới cảm thấy điều gì đó đúng, Noãn Noãn mới trải qua cuộc phẫu thuật để lấy hai đứa cháu bụ bẫm , con trai cũng hồ đồ quá !
Nghe thấy giọng của Từ Phượng Chi, An Noãn Noãn ngước mắt lên chằm chằm Cố Bắc Thầm, gò má nhợt nhạt xuất hiện hai đoá hoa hồng hồng!