Cố Bắc Thần lúc mới chậm rãi dậy, An Noãn Noãn vẫn đang đè lên n.g.ự.c , cau mày khó chịu: "Mẹ, gõ cửa?"
Từ Phượng Chi tức giận, trực tiếp bước đến giường bệnh kéo lấy cánh tay của Cố Bắc Thần: "Con xem đứa bé , lát nữa mấy ông nội con đều qua đây, sẽ chăm sóc Noãn Noãn."
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Đều đến gây thêm phiền phức ?"
Từ Phượng Chi trừng mắt con trai: "Còn mau , con ..." Trước mặt An Noãn Noãn bà thể những lời tiếp phía , cô gái da mặt vốn dĩ mỏng, với con trai thì nhưng thể khiến Noãn Noãn hổ .
Cố Bắc Thần từng bước xoay chuẩn rời khỏi phòng bệnh, An Noãn Noãn bóng lưng của : "Ôm đứa nhỏ qua đây cho em xem! Em còn thấy con trai bộ dạng như thế nào!"
Cố Bắc Thần chỉ vứt một từ , Từ Phượng Chi vội vàng : "Đẹp trai trai, hai đứa cộng hơn 7 kí, mập mạp đáng yêu, quả thật giống như đúc một khuôn từ Bắc Thần mà !"
Cố Bắc Thần lúc thu hồi chữ , mắt An Noãn Noãn: "Được , thì bế qua cho em!"
Nhìn thấy con trai cam tâm rời , Từ Phượng Chi lúc An Noãn Noãn, mặt đều mang theo nụ vui vẻ yêu thương, xoa xoa tóc của An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, thông suốt hết ?"
An Noãn Noãn gật đầu: "Dạ !"
Mê Truyện Dịch
Từ Phượng Chi thấy con trai táo tợn đó đút cho An Noãn Noãn uống nước, liền : "Vậy thì , sẽ kêu mang cháo qua đây, đút cho con ăn một chút cháo, bác sĩ hôm nay con chỉ uống một chút đồ ăn lỏng thanh đạm thôi, ngày mai là thể ăn những món ăn ở cữ khác !"
An Noãn Noãn gật đầu: “Mẹ, con thể tự bưng cháo mà, cần đút cho con .” Nói xong, cô Từ Phượng Chi: “Mẹ, để đứa bé sang phòng bên cạnh ? Hay là để chúng ở cùng với con !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3312-bon-nuoc-cho-co.html.]
An Noãn Noãn sự sắp xếp của căn phòng , tối hôm qua cô từ viện điều dưỡng bên đến qua đây liền trực tiếp kiểm tra các loại, đó đưa phòng sinh luôn.
"Không , đây là một căn phòng lớn, tổng cộng ba phòng, hai phòng ngủ và một phòng khách, là lớn." Từ Phượng Chi xong, giải thích: "Mẹ là lo lắng rằng hai đứa nhỏ đang quấy con với Bắc Thần nghỉ ngơi!"
"Ồ! Vậy thì ~" An Noãn Noãn lúc mới yên tâm , đột nhên Từ Phượng Chi: "Mẹ, Bắc Thần luôn ngủ ?"
Từ Phượng Chi mỉm , nhưng ánh mắt lộ vẻ đau lòng con trai: "Nó , con sinh , Bắc Thần liền thể yên tâm ngủ ngon !”
Trạng thái tinh thần của An Noãn Noãn lúc vẻ hơn nhiều, nhưng mà lúc cô chuyện vẫn nhiều sức lực, mấu chốt là bụng một vết thương, Từ Phượng Chi dám để cô tự dậy uống canh chứ, chỉ đành nhờ y tá giúp đỡ chút, để An Noãn Noãn dựa đầu giường, kê một cái gối lưng cô, tự tay đút cháo cho cô.
Mẹ chồng và con dâu đang ăn cháo, Cố Bắc Thần đây đang lúng túng bế một con trai, theo là hai v.ú nuôi, trong đó một cũng đang bế một bé trai, đẩy cửa .
"Noãn Noãn bảo bối, mau gặp hai con trai của em ..." Cố Bắc Thần bước cửa liền vui mừng hét lên một tiếng.
"Ư ~" An Noãn Noãn qua vai chồng, thấy cảnh tượng cửa, nụ mặt càng lúc càng lớn, nhưng khuôn mặt cũng ửng hồng, đều là tại một tiếng của tên xa , "Noãn Noãn bảo bối ~" Xấu hổ quá trời ơi!
An Noãn Noãn tuy rằng đỏ mặt, nhưng vẫn là căng chặt da đầu mặc kệ cái tên Cố Bắc Thần phía , mỉm duỗi tay : "Nhanh đưa em bế nào!"
Còn đợi An Noãn Noãn thấy đứa trẻ, liền thấy tiếng "Oa ...", tiếng lớn vang dội trong vòng tay của Cố Bắc Thần, Từ Phượng Chi vội vàng đưa tay : "Đưa đưa , ây ya! Tại cháu ngoan của bà ? Chắc là do con thấy bực bội vì bố con bế con thoải mái đúng , bảo bối!"