Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bắc Thần thấy thì liền đen mặt. Anh ôm vai An Noãn Noãn đến nhà ăn: “Trẻ con! Chỉ trẻ con mới xem những bộ phim đó thôi. Có cái gì ho chứ?”
An Noãn Noãn bĩu môi, đầu về phía Văn Tinh Tinh: “Tinh Tinh, các xem ? Tới nhà của Mạc Thành Phi cũng thể tới rạp chiếu phim của bọn họ ở bên đó...”
“Chúng cũng xem tới tận mười mấy . Cho nên theo ý kiến của , đừng kéo Cố Soái xem phim thì sẽ hơn.” Suy cho cùng thì Văn Tinh Tinh cũng là con sâu trong bụng của An Noãn Noãn. Lúc nào cô cũng hiểu những tâm tư bé nhỏ của cô.
Cùng lúc đó, tổng bộ của Cố Bắc Thần.
Dù đây Cố Bối Bối từng đến quân khu của trai nhưng cuối cùng cô tới đây là từ ba năm . khi cô tới nơi , cô vẫn cảm thấy xảy sự đổi đến long trời lở đất. Tuy rằng khắp nơi đều là tuyết phủ trắng xoá nhưng cô luôn cảm thấy tất cả thứ ở đây đều sạch sẽ. Cảnh tượng tuyệt rơi như trong tranh. Những binh lính như những đốm nhỏ li ti màu ô-liu ở bức tranh tuyết trắng đó.
ở đây cô bao giờ bắt bóng hình của nào đó!
Nửa tiếng , Cố Bối Bối lái xe tới cổng lớn bộ của Cố Bắc Thần. Cô rõ phận của với gác cổng. Cô cũng lấy thẻ căn cước ghi tên theo quá trình bình thường của nhà bộ đội. Cô còn dặn dò binh lính ở cổng cần căng thẳng. Cô tự trong đỗ xe chờ Cố Bắc Thần là .
Bên ngoài tiểu viện độc lập của Cố Bắc Thần. Cố Bối Bối đỗ xe xong nhưng hề tới phòng tiếp khách chờ đợi mà cho hai tay túi áo của chiếc áo khoác bằng lông lạc đà alpaca màu cam về hướng thao trường.
Phàm là thể đại viện của căn cứ đặc chủng, ngoài nữ binh của bọn họ thì là nhà. Cho nên bộ trang của Cố Bối Bối cũng khiến nào đặt nghi vấn. Cô liền chậm rãi một đường, nhẹ nhàng đến thao trường.
Cho dù bộ trang của Cố đại tiểu thư vô cùng kín đáo thì khi rơi trong mắt những binh lính đó, cô vẫn khác biệt với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3661-la-ai-ket-hon.html.]
Tuyết lớn bay lả tả vẫn thể ngăn cản đoàn quân đặc chủng sợ trời, sợ đất của bọn họ. Sét đánh động nổi việc huấn luyện của họ. Cho dù trời phóng đao xuống thì bọn họ cũng mặc kệ. Càng huống hồ gì là trận tuyết lớn mờ mịt !
Ở thao trường vẫn chơi bóng rổ như cũ. Có đang chạy bộ. Còn các chiến sĩ đang luyện tập vũ khí mặc quần quân đội, ủng, cơ bắp nổi lên, mặc áo ba lỗ màu đen.
Hai vị sĩ quan đang bên cạnh đánh giá một nhóm binh lính đang rèn luyện. Trong đó một chiến hữu A liếc mắt cô gái quân trang đầy đủ ở bên cạnh thao trường với bạn B ở bên cạnh: “Cô gái ở bên đó là phụ nữ của nhà nào ?”
Bởi vì là tết, đều tùy tiện luyện tập cho nên cũng quá hà khắc. Người sĩ quan B châm một điếu thuốc theo ánh mắt của sĩ quan A. Anh híp mắt , nhàn nhạt : “Cậu cảm thấy các ông bạn của chúng ở đây thể phụ nữ như ?”
Người đàn ông A cũng hít sâu một thuốc, nhả khói : “Hình như thật sự từng gặp.”
B cũng nhả một làn khói đẽ: “Cô gái nếu thể công khai trong căn cứ huấn luyện của đội đặc chủng chúng thì phỏng chừng là chút bản lĩnh. Cậu trông chừng . qua đó chuyện với cô .”
Mê Truyện Dịch
Sĩ quan A vô cùng ghét bỏ chiến hữu B: “Vì là qua đó chuyện với , còn trông chừng nhóm đang luyện tập ?”
Sĩ quan B khua tay: “Không vì gì hết. Trông chừng cho nha!”
Cố Bối Bối nhét hai tay trong túi áo khoác hề chú ý đến đang tới chỗ của cô. Mà ánh mắt của cô giống như đang tìm kiếm điều gì trong đám mãi đến khi ánh mắt của cô dừng ở hướng lễ đường lớn. Chỗ đó cách thao trường quá xa. Lúc , ở cửa của lễ đường lớn một nhóm binh lính đang bố trí thảm đỏ, hoa tươi...
“Xin hỏi cô đang tìm ?” Sĩ quan B cách Cố Bối Bối mấy bước hỏi.