Cố Bắc Thần siết eo An Noãn Noãn: "Ngốc ? Hả?" Giọng trầm trầm rơi xuống, liền ôm eo An Noãn Noãn: "Đi, qua đó, chào hỏi họ chứ, hả?"
An Noãn Noãn lúc mới mạnh mẽ chớp mắt: "Ông nội, bà nội?"
Hai cụ già tóc trắng xóc, một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi và một bé tám chín tuổi, lưng họ là một nam một nữ trung niên, là quản gia và vợ quản gia của Sở gia nhiều năm .
An Noãn Noãn Cố Bắc Thần đỡ eo và tiến gần hai ông bà già.
Lão gia tử của Sở gia, An Noãn Noãn gặp một vụ tai nạn của Sở Hoàn năm ngoái, nhưng lão phu nhân, dường như hơn mười mấy năm gặp!
Sự thật chứng minh, An Noãn Noãn và bà nội chừng mười mấy năm gặp mặt, đó là đầu tiên khi An Noãn Noãn bắt cóc một cách trắng trợn bởi một tài xế giả dạng theo chỉ thị Sở Hoàn, Sở gia phát sinh những biến hoá kinh thiên động địa. Sau , chính là An Noãn Noãn bỏ rơi trong ở vùng đất ở miền bắc Tây Tạng, một loạt sự việc xảy , bà ngoại liền đem cô rời , đổi họ tên, cùng với Sở gia đoạn tuyệt quan hệ, mà An Noãn Noãn cùng mất trí nhớ, con và sự vật cơ bản lãng quên.
Đôi vợ chồng già nhà Sở gia, nước ngoài sinh sống, kể từ đó, An Noãn Noãn cũng gặp bà nội hoà nhã dễ gần đó nữa.
Đây vẫn là Cố Bắc Thần lên tiếng , một tay ôm eo An Noãn Noãn, một tay dơ với ông lão: “Lão gia tử, lão phu nhân một đường khẻo !” Trong lúc chuyện cùng Sở lão gia tử bắt tay.
Cả lão gia tử và lão phu nhân Sở gia sức gật đầu, ráng sức hết cỡ, để trong ngày vui mà rơi nước mắt.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3822-khach-quy-bat-ngo-lon.html.]
"Tốt, , , đây đều là đãi ngộ nhất, chăm sóc đều vô cùng kỹ lưỡng..."
Lão gia tử Sở gia khi còn trẻ cũng là một nhân vật chính trực, vì khi trải qua bao nhiêu chuyện, thể vẫn thể khoẻ mạnh như , gặp chuyện vẫn thể bình tĩnh như , thật sự là dễ dàng.
Lúc trong mắt An Noãn Noãn cùng lão phu nhân vẫn xoay tròn mờ mịt, suy cho cùng là cháu gái ruột! Khoảnh khắc xúc động lòng như , để cô một trận thì khó quá !
Cố Bắc Thần siết chặt eo An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, phép mà, nhanh chào hỏi ông nội, bà nội, dì với cả Sở Việt , hả?"
Nhất cử nhất động mà Cố Bắc Thần đối với An Noãn Noãn, hai ông bà Sở gia đều để trong mắt, trong lòng vui mừng, lão phu nhân kích động đến nỗi ngừng gật đầu, cố gắng nén sự vướng bận trong mắt, nhưng nó vẫn rơi xuống ...
Tuy rằng trong mắt An Noãn Noãn như lọt sương mù, nhưng mà, một điều mà cô cực kì rõ ràng, tất cả những chuyện đều là Cố Bắc Thần âm thầm lưng cô bấy lâu nay! Nếu , họ thể mặt cô trong ngày lễ đặc biệt và vui mừng như hôm nay, thứ đều thực giống như một giấc mơ!
Đột nhiên, An Noãn Noãn thoát khỏi cánh tay của Cố Bắc Thần, tiến lên ôm lấy ông bà lão: "Ông nội, bà nội..."
Ba ôm lóc, nhưng ông lão và bà cụ là những trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, cuối cùng họ cũng chống sự đau buồn trong lòng và thành tiếng, họ chỉ xoa xoa bờ vai và tấm lưng đang run rẩy của An Noãn Noãn những sóng gió trong cuộc sống.
"Được , hôm nay là ngày vui, , ông bà thấy cháu chắt trai, nhanh bế qua đây cho ông bà xem chút nào!"