Dù lời cũng quá thô, quá thẳng thắn, nhưng lí do đúng, là lời giả dối cái gì mà do yêu, đủ thương, đây là lời của Cố Bắc Thần, là lời của một quân nhân bộc trực thẳng thắn.
An Noãn Noãn hai má càng ngày càng nóng, vì những gì thẳng thắn và rõ ràng, cô nên thế nào để trả lời câu của đây?
Thấy cô vẫn thật lâu mà lên tiếng như cũ, Cố Bắc Thần cúi đầu trực tiếp hôn lên môi cô, nhẹ nhàng cắn vài cái kề sát bên môi cô : "Noãn Noãn, nếu như em vẫn chịu lời nào thì sẽ xem như là em đồng ý nhé, hử?"
An Noãn Noãn đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cắn môi gật đầu, vùi mặt trong lồng n.g.ự.c , buồn bực : "Ừhm!"
Cố Bắc Thần mỉm , đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, dùng đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve má cô: "Em định cứ mắc cỡ như mãi , hả?"
Anh dùng những ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng xoa má cô.
Tất cả những cảm giác khi chạm cùng thở dâng lên chóp mũi của cô một mùi hương dễ chịu ...
Làm cho cô cảm giác như từng quen , nhưng mơ hồ rõ ràng.
Chị Dương thu dọn nhà bếp và các nguyên liệu cho buổi tối lên tầng, chuẩn chào Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn hết giờ về nhà.
Cũng đến, cửa phòng việc lầu đang mở toang, Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn thể thấy tiếng bước chân đang lên lầu từ xa của chị Dương.
"Chị Dương đang lên tầng ..." An Noãn Noãn đỏ mặt, định đẩy Cố Bắc Thần .
mà ngược , Cố Bắc Thần siết eo cô chặt hơn, nhỏ giọng cắn dái tai của cô và : "Cứ như , đồ ngốc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-421-khong-ken-an.html.]
An Noãn Noãn sững sờ, mở to mắt chằm chằm quai hàm của Cố Bắc Thần, công nhận đàn ông lớn lên thật sự quá trai, quá tuấn tú, chê !
Quả nhiên, khi chị Dương bước đến cửa phòng việc, định giơ tay gõ cửa phòng thì dừng trong khí, khi định thần chị mới đỏ mặt: "A ..." một tiếng cúi đầu xuống và giả vờ như thấy điều gì, báo cáo xong việc vội rời .
An Noãn Noãn vẫn còn đang cảm thấy hổ, nhảy khỏi vòng tay của Cố Bắc Thần: “Em sắp xếp đồ đạc.” Nói xong, cô hỏi: “Tối nay ăn gì?”
Cố Bắc Thần thôi trêu chọc cô nữa, bước trạng thái việc: "Chỉ cần những gì em là , cần lo , kén ăn."
Lời của quân trưởng Cố là là nghiêm túc, cô nào đó khi nhập ngũ miệng kén chọn, cả nhà họ Cố cũng từng nấu cơm, nhưng vài năm sống cuộc sống bộ đội đặc chủng, quả thực như lời , còn kén ăn nữa.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn đang cầm điện thoại chiếc ghế sô pha ở tầng một chuyện với Thang Mễ.
Thang Mễ : "Noãn Noãn, lính nhà thế nào ? Có ?"
An Noãn Noãn trả lời: "Đã xuất viện, giờ đang phục hồi vết thương ở nhà. Tớ đây phụng bồi, chăm sóc như thể nào ?"
Cô Lục Tĩnh Vũ buộc nghỉ việc, chuyện Thang Mễ đến. Thứ nhất là vì hai gần đây gặp . Thứ hai, cô quá rõ tính khí của Thang Mễ, nếu như cô chuyện Đường Thần vì Lục Tĩnh Vũ mà cho cô rời khỏi Thinh Đường, cô nhất định sẽ đại nào với Đường Thần một trận, thôi bỏ ! Chờ cô tìm chỗ mới , lẽ lúc đó Thang Mễ cùng lắm chỉ là tức giận một chút thôi.
Thang Mễ qua điện thoại một cách hưng phấn: "Tớ sẽ sân bay đón một , quân trưởng nhà thể để cho rời một lát ? Cậu là phụ nữ kết hôn ."
"Hả~" An Noãn Noãn vẫn luôn miễn nhiễm với lời mù quáng của Thang Mễ, nhưng dù cô cũng thực sự là phụ nữ gia đình.
“Đi đón ai ?” An Noãn Noãn hỏi.