"Cô thể ở thành phố B nữa ? Tại ? Nhà của cô ở thành phố B ?" An Noãn Noãn càng ngày càng cảm thấy cô gái đôi mắt u buồn chuyện gì đó.
“, là một đứa trẻ mồ côi.” Sau khi Trần Sa Sa xong, dùng bàn tay đan các ngón tay .
"Cái, gì ..." An Noãn Noãn trợn to mắt thể tưởng tượng nổi.
Đột nhiên, Trần Sa Sa ở đối diện về phía cửa phía lưng An Noãn Noãn, khỏi sửng sốt!
An Noãn Noãn thuận theo ánh mắt của Trần Sa Sa, đầu , thấy Đường Thần cửa nhà hàng, về phía hai họ.
“Đường Tổng?” An Noãn Noãn nhẹ giọng .
“Ừ.” Đường Thần ừ một tiếng, thuận tay kéo ghế bên cạnh An Noãn Noãn xuống: “Vừa ở bên ngoài thấy hai , nên đây.” Dứt lời, liếc mắt thức ăn thừa bàn: "Hai đều ăn xong ?"
" ! Có vẫn ăn trưa đúng ?" An Noãn Noãn hỏi.
“ thật là ăn.” Sau khi Đường Thần xong thấy vali bên cạnh Trần Sa Sa, nhíu mày: “Em đây là xa ?” Từ đầu đến cuối, Đường Thần đều hỏi một câu về tình hình hồi phục của Trần Sa Sa.
Trần Sa Sa mới một nửa chuyện Đường Thần cho An Noãn Noãn, cứ như gác , cô nhàn nhạt Đường Thần, gật đầu: "Ừ, chuẩn về thăm nhà."
Nhìn thấy An Noãn Noãn chuẩn dậy, Trần Sa Sa tranh thủ dậy mặt cô điện thoại: "A! Noãn Noãn, sắp trễ tàu , đây."
Trần Sa Sa kéo vali rời , khi cô ngang qua Đường Thần thì dừng một chút, nhẹ giọng : "Đường tổng, cảm ơn tiền viện phí của , em sẽ trả cho ." Dứt lời, cô kéo va li nhanh chóng rời , nhưng vì đôi chân của cô mới hồi phục lâu, vẫn chút khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4251-dung-goi-phu-nhan-nua-gia-di-may-chuc-tuoi.html.]
Sau khi An Noãn Noãn kịp phản ứng , Trần Sa Sa lên taxi và rời .
Ngay đó An Noãn Noãn nhận tin nhắn từ Trần Sa Sa: "Noãn Noãn, cảm ơn cô, cảm ơn món quà của cô, cảm ơn vì lắng nhiều, đừng với Đường Thần về cuộc trò chuyện của chúng nha!" Phía là hai khuôn mặt rạng rỡ: "Đây là khuôn mặt tươi của Đại Bảo và Nhị Bảo nhà cô đó!"
An Noãn Noãn cầm điện thoại ngẩn một hồi, Đường Thần khẽ nhíu mày: "Làm ?"
An Noãn Noãn chậm rãi , phát hiện Đường Thần mà vẻ tức giận vì sự rời đột ngột của Trần Sa Sa, đó tự nhiên, tự rót cho một tách .
An Noãn Noãn cũng thầm thở dài, chuyện riêng tư của khác, hơn hết là cô nên nhúng tay , hơn nữa với nhân vật ảnh hưởng như Đường Thần vẫn nên duy trì cách, nghĩ tất cả những việc với Trần Sa Sa, thật thể xác định đàn ông mặt là nữa?
Đường Thần vẫn luôn giữ vẻ vững vàng như núi thái sơn hứng với việc gì cả, đặc biệt ánh mắt đều là lười biếng, tựa hồ thể ngủ bất cứ lúc nào, nhưng cũng khiến khó lòng nắm bắt.
An Noãn Noãn nhíu mày: “Không gì.” Vừa dứt lời, cô đột nhiên nhướng mắt Đường Thần: “Anh, ?
Đường Thần nhướng mày: "Tại ? còn ăn cơm trưa."
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn cảm thấy luôn cố ý tránh né Đường Thần như , tuy rằng vẻ bản đạo đức giả, nhưng cô cũng thể gần gũi và thiện với , hoà hợp một mà bên cạnh ai, liền nghiêm túc : "Vậy thì, cửa hàng của bên còn chuyện, đây."
Đường Thần giật giật khóe môi bình tĩnh: "Ừm, , cô bận thì ."
Sau khi xoay vài bước, An Noãn Noãn vẫn đầu hỏi: "Đường Thần, , hỏi tình hình của Trần Sa Sa ?"