Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Sa Sa và Mạc Thành đều dừng bước .
Nghe thấy tiếng bước chân và tiếng líu lo bỗng nhiên im bặt, Đường Thần đưa tay mạnh mẽ hút một thuốc lá. Anh chầm chậm nhả khói về phía hai ở cửa sân thượng.
“Tổng giám đốc Đường, cũng ở chỗ ?” Trần Sa Sa mở miệng phá vỡ bầu khí yên lặng.
Đường Thần “ừ” một tiếng. Dưới bầu trời , đôi mắt đó híp chằm chằm bộ đồ Trần Sa Sa.
Trần Sa Sa mới đưa qua đây. Cô mang theo hành lý. Cô về phòng một vòng. Cuối cùng cô vẫn khoác lên áo khoác của Mạc Thành lên sân thượng.
Thấy Đường Thần cứ chăm chú như , Trần Sa Sa hề nghĩ tới Đường Thần đang cái áo nam cô. Cô liền túm chặt lấy áo, tiếp tục mở miệng : “Không ngờ rằng ánh mắt của tổng giám đốc Đường đến ! Chỗ quả thực là . Mười mấy năm cũng từng ở bên cạnh của thành phố lớn còn thể thấy bầu trời sạch sẽ và những ngôi đẽ như .”
Đường Thần hề để ý đến chuyện Trần Sa Sa tâng bốc . Thật Trần Sa Sa cũng hẳn là tâng bốc . Từng câu cô đều là thật lòng.
một giây , Đường Thần vỗ vai của Mạc Thành trầm giọng : “Thoải mái ngắm cảnh.” Dứt lời, liền xuống tầng.
Trần Sa Sa vẻ vô tội, thấp giọng : “Xong . Lúc cách hai năm mang nặng nhiệm vụ về thăm nơi cũ. Xem chuyến Hải Thành độ khó a. Mạc Thành, nhất định giúp đó!”
“Ha ha” Mạc Thành dáng vẻ của Trần Sa Sa chọc . Đương nhiên cũng Đường Thần lúc chắc chắn về phòng. Có lẽ đang hút thuốc ở một nơi nào đó mà hai bọn họ hề thấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4631-hien-tai-co-co-ban-trai-khong.html.]
nha đầu ngốc quá ngốc cứ như “ ” trá hình Đường Thần cũng chỉ cô thôi.
Lông mi của Mạc Thành rung lên mấy cái. Anh về phía Trần Sa Sa: “Sa Sa, cảm thấy hai năm gặp . Cô đổi nhiều . Thật đó!”
Đôi mắt to của Trần Sa Sa vụt sáng: “Ừ. Có lẽ ! các cũng đổi ít nhiều mà. Đặc biệt là !”
Mê Truyện Dịch
Mạc Thành xua tay. Anh cũng lấy hộp t.h.u.ố.c lá . Anh châm điếu thuốc lên nhả khói : “ thể đổi gì chứ? Vẫn là dáng vẻ cũ thôi. mà cô...”
Mạc Thành cứ chăm chú Trần Sa Sa mặt chuyện.
Trần Sa Sa lùi về một bước: “Anh gì mà chằm chằm ? Nhìn đến da đầu cũng run lên a? Anh với cái gì thì cứ . là tường đồng vách sắt. Da mặt còn bền hơn cả tường thành nữa. sợ . Hi hi.”
Mạc Thành rít mạnh một thuốc chầm chậm nhả khói . Anh vô cùng nghiêm túc : “Thật một Trần Sa Sa như thế càng đáng yêu hơn.”
Trần Sa Sa ngượng ngùng đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc gò má. Sau đó cô “ha ha” hai tiếng : “Có lẽ ! Trước đây cảm giác mà mang đến cho trong công ty là một ngốc nghếch, một con vô cùng yếu đuối ?”
Mạc Thành ngậm điếu thuốc trong miệng. Anh chống hai tay lan can. Anh một nơi xa xăm tên nào đó, mập mờ rõ: “Chắc là như . kiểu ngốc nghếch đó của cô, thấy là ngu ngốc mà là cảm giác cẩn trọng dè dặt, khiến cho cảm thấy chân thật. Giống như cô của bây giờ. Vẫn chân thật y như .”
Trần Sa Sa nhíu mày. Lúc đó, đầu tiên cô tới Hải Thành là trợ lý năng lực mạnh đón cô ở trạm xe lửa. Mãi tới khi xảy nhiều chuyện, chủ yếu cũng là Mạc Thành chạy đôn chạy đáo giải quyết hậu quả. lúc đó Trần Sa Sa tự ti đến nỗi dám nhiều lời với Mạc Thành.