Đường Thần ngẩng đầu  bầu trời: “Không ngủ . Ra ngoài tùy tiện  dạo một chút.” Dứt lời  liền    xuống tầng: “Đi xuống . Trời mưa quá to .”
Trần Sa Sa cũng nhấc chân lên  theo phía  Đường Thần. Đường Thần  tới phòng của  thì trực tiếp quẹt thẻ   phòng.
Trần Sa Sa   cửa phòng   đầu  Đường Thần sắp bước  cửa: “Tổng giám đốc Đường, ngủ ngon.”
Mê Truyện Dịch
“Ừ.” Đường Thần   đầu mà chỉ đáp  một tiếng ừ  đóng cửa phòng .
Dù  thì trong nhận thức của Trần Sa Sa, cho dù Đường Thần  thái độ gì đối với cô thì cô cũng thấy đó là bình thường. Ai bảo   là Đường Thần, là tam thiếu gia của tập đoàn Thịnh Đường chứ!
Sáng sớm hôm , resort nghĩ dưỡng ở núi Lệ Bắc  trận mưa đêm qua gột rửa trở thành một bức tranh  đẽ.
Trần Sa Sa tắm rửa xong. Nhân viên phục vụ  đưa bộ đồ cô    đêm hôm qua. Cô nhanh chóng  đồ ngủ   xuống tầng ăn sáng.
Trần Sa Sa vẫn mặc bộ đồ của hôm qua. Cô mặc một cái váy liền  mày trắng sữa thêu hoa diên vĩ, một cái áo len đơn giản cổ vuông. Trên eo là một cái thắt lưng. Ở bên sườn thắt lưng thắt một cái nơ. Chân váy dài qua đầu gối để lộ  hai chân thon dài. Cô  một đôi giày cao gót dài 5cm, kiểu hở mũi.
Tóc của Trần Sa Sa  dài. Từ   cắt ngắn khi vụ tai nạn thì  cắt thêm  nào nữa. Lúc , mái tóc đó  cô dùng một cái dây buộc tóc giống màu chiếc váy buộc thành kiểu đuôi ngựa ở phía . Tự nhiên rủ từ  xuống.
Khuôn mặt vốn  sạch sẽ của cô vì thoa thêm một lớp kem BB mỏng nên  lộ  chút khuyết điểm gì. Son môi màu cam cháy độc đáo. Cả  cô giống một đoá hoa diên vĩ màu tím  giống như một bông hoa tường vi lặng lẽ nở rộ giữa mùa hè, yên lặng nghênh đón buổi sáng yên tĩnh.
Sau khi Đường Thần  thấy tiếng bước chân,  đưa mắt  . Cả   ngây  một chút.  cũng chỉ là nửa giây thôi. Trong chốc lát,  liền hồi phục  vẻ tự nhiên.
Trần Sa Sa mở miệng  : “Chào tổng giám đốc Đường.”
“Ừ.”
Sau khi Đường Thần  một chữ ừ xong thì  cúi đầu  tờ báo  bàn: “Qua đây  . Bữa sáng sắp xong .”
Trần Sa Sa  qua đó  đối diện với Đường Thần: “A? Sao  thấy  Mạc Thành ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4642-khong-ngu-duoc.html.]
Đường Thần tiếp tục  chằm chằm  tờ báo: “Cô thật sự   ?”
“A? Cái gì? Anh    ?” Trần Sa Sa căng thẳng hỏi.
“Quay về thành phố . Đêm qua.” Đường Thần  nhẹ nhàng một câu như    tiếp tục  báo.
“Hả.” Sau khi Trần Sa Sa phản ứng   mới hỏi: “Ở thành phố xảy  chuyện gì ?”
“Ừ. Công ty xảy  một chút chuyện nhỏ. Mạc Thành qua đó giải quyết .”
Theo  lời  của Đường Thần, bữa sáng   đưa qua. Đường Thần bỏ tờ báo xuống: “Ăn cơm .”
“Ừ!” Trần Sa Sa  một chữ ừ xong thì  thấy đây đều là thức ăn nhẹ của Hải Thành   vô cùng tỉ mỉ. Cô liền  hớn hở  về phía Đường Thần: “Cảm ơn bữa sáng của tổng giám đốc Đường.”
Đường Thần hé mở đôi mắt lười biếng . Khoé môi  cong lên: “Cô ăn chậm chút. Bữa sáng  cũng   ăn  như  .”
Trần Sa Sa  nhét một miếng bánh hoa quế  trong miệng . Vừa  thấy lời  của Đường Thần, cô trừng to đôi mắt, miệng cũng  nhét đến căng phồng,  Đường Thần. Bức tranh đó quả thực là quá dễ thương .
Đường Thần thu  nụ  lười biếng hiếm . Anh  cầm đũa lên: “Đừng  . Mau ăn . Ăn xong  còn   về thành phố.”
Một tiếng , thành phố Hải Thành.
Máy tính của Trần Sa Sa ở khách sạn. Cho nên Đường Thần thả cô ở khách sạn Hoàng Gia Số 1.
Buổi chiều, 2 giờ 45 phút, trong phòng họp của lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Trình thị,     kín bên cái bàn hình bầu dục siêu dài. Bầu  khí  chút ngưng trọng.
Mọi  đều   đàn ông  đầu, tôn quý nhất ____ Trình Thiên Vũ.
Trình Thiên Vũ xem xong tập tài liệu trong tay. Anh  đưa mắt lên quét qua   bên . Anh   nhíu mày: “Người còn  tới đủ hết ?”