Trần Sa Sa đưa mắt biểu cảm của Đường Thần, bỏ cọ vẽ trong hộp màu nước, bình tĩnh bỏ mẩu t.h.u.ố.c lá gạt tàn, Đường Thần: "Đường tổng, bây giờ thì ? Cho lời đánh giá và ý kiến tham khảo ?"
Đường Thần gật đầu: "Có để Lôi Nặc Tây qua đây bình luận một chút ?"
Trần Sa Sa đắc ý giương mặt lên: "Đã chụp ảnh cho thầy , những nét bút là do thầy Lôi Nặc góp ý đó, thêm nữa là cảm hứng của , cứ như . sẽ nhanh chóng gửi một bức ảnh cho thầy Lôi Nặc!"
Mê Truyện Dịch
Sau khi Lôi Nặc Tây bức ảnh Trần Sa Sa gửi đến, gọi điện cho cô mấy câu: "Đồ nhi , con thể nghiệp , triệt để cần thầy như thầy quan tâm nữa, tự một ! Về tác phẩm thì cần hỏi ý kiến của thầy nữa ."
Trần Sa Sa : "Khó mà , con còn chút phương diện khiếm khuyết, về tác phẩm còn để thầy xem qua mới ! Sao thầy thể mặc kệ con !"
Quan hệ của Trần Sa Sa và Lôi Nặc Tây vốn , cho nên chuyện điện thoại thì càng thêm tự nhiên chút kiêng nể, ở trong mắt Đường Thần, trong lỗ tai , thì bộ dạng của Trần Sa Sa chính là đang nịnh nọt nũng.
Đường Thần ghét bỏ nhíu mày: "Xuống lầu theo ăn tối."
"À! Được." Cũng Trần Sa Sa đang trả lời ai, tai của Lôi Nặc Tây thính, giọng nam là Đường Thần, cũng , liền "ha ha" lớn vài tiếng: "Hôm nay Đường tổng qua thăm cô ? Sư phụ đồ nhi, con chọn lựa cẩn thận giữa Đường Thần và Trình Thiên Vũ đó, ! Nhất định xử trí theo cảm tính, một bước sai để hận nghìn đời đó hiểu ?"
Lôi Nặc Tây quả thật vì học trò của mà nát tâm theo!
Tiếng trong điện thoại của Trần Sa Sa lớn, Đường Thần cho bé thỏ con một chủ ý thôi nát, liền đùa dai : "Đi phòng mặc đồ lót ."
Trần Sa Sa hổ.
Đầu dây bên , Lôi Nặc Tây vốn là sững sờ, về liền to, kiêng nể mà điên cuồng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4892-mot-buoc-di-sai-de-han-nghin-doi.html.]
Dì Ngô dọn đồ ăn tối mà Đường Thần thích lên bàn, cũng sớm trở về phòng mà đan áo xem phim.
Phòng ăn liền chỉ hai là Đường Thần và Trần Sa Sa, bởi vì mấy chữ đồ lót , bây giờ Trần Sa Sa cảm thấy bản đang hẳn là cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại, dù thì cô cũng đói bụng, cũng thói quen ăn tối, cô ở một vị trí xa Đường Thần mà cúi đầu.
Đường Thần nhíu mày: "Tới đây."
Trần Sa Sa ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn : "Sao ?"
Đường Thần ghét bỏ liếc mắt Trần Sa Sa giật : "Lấy canh cho ."
Trong lòng Trần Sa Sa nghĩ, tay thương ? Canh cũng tự múc , nghĩ nhưng cơ thể vẫn lên.
Bữa ăn tối đơn giản, chỉ cần Đường Thần ăn lâu hơn một chút nữa thì Trần Sa Sa cảm giác bản thể ngủ luôn , lúc Đường Thần mới dậy : "Đến phòng việc của ."
"Ồ!" Người phụ nữ nào đó nhanh chóng ngoan ngoãn lên lầu.
Đường Thần dựa bàn, lấy một điếu thuốc, khoé mắt liếc Trần Sa Sa, bình thường nếu nghiện t.h.u.ố.c lá thì khi thấy khác hút thuốc sẽ xúc động hút theo, nhưng phụ nữ ngốc giống như chút phản ứng gì, chẳng qua chỉ nhíu mày, Đường Thần tìm cô là chuyện gì.
"Chuyện hạ độc, bây giờ cô nhớ chút gì ?" Đường Thần nhả một làn khói .
Trần Sa Sa vẫn lắc đầu: "Như lúc , vẫn đáng ngờ cụ thể nào, dù thì những đưa đồ uống cho đều là những chẳng chút liên quan gì đến ." Nói xong, Trần Sa Sa Đường Thần: "Chúng nhất định tìm hung thủ ?"