Hai má An Noãn Noãn đỏ ửng,  đó     lời nào.
Cố Bắc Thần cũng  quan tâm đến vẻ mặt đỏ ửng của An Noãn Noãn, giọng  vô cùng bình tĩnh: "Lúc  đính hôn, về  là do nhà họ Mục  từ hôn,  vẫn như cũ giữ thái độ của  ngoài cuộc."
An Noãn Noãn  xong, bỗng dưng    nửa bên mặt của Cố Bắc Thần, khóe miệng của  đàn ông giương lên một độ cong, cực kì  mắt.
Với gia cảnh hiển hách như nhà họ Cố,   là cùng với nhà họ Mục  môn đăng hậu đối ? Cố Bắc Thần và Mục Thanh Tuyết chẳng  là một đôi tài sắc vẹn  ? Tại  nhà họ Mục   từ hôn?
Mê Truyện Dịch
"Trước đó ông nội và ông cụ nhà họ Mục là sống c.h.ế.t  , về , bọn họ ở chung trong một đại viện,  và đại tiểu thư nhà họ Mục lớn lên cùng , chỉ xem hôn ước  lớn  là đùa giỡn!  ý của bọn họ là  đợi bọn  lớn lên xem  bản  , thật  lúc   căn bản cũng  rõ là yêu   yêu, thích   thích, thì   ông nội cho  đến đến biên cương, ngẩn ngơ  nhiều năm,  trở về thì gặp đủ loại xem mắt,  phiền,  vặn nhà họ Mục  ý, Mục Thanh Tuyết cũng   thể, cho nên liền đính hôn, ba ngày    Đức bồi dưỡng,  đó là  hết ba năm! Trong nhà xảy  chút chuyện, là lúc  mà  thì vô cùng nghiêm trọng, cho nên nhà họ Mục mới từ hôn  đưa Mục Thanh Tuyết  nước ngoài."
Người đàn ông bên cạnh như thể đang kể  chuyện của  khác, nhẹ nhẹ nhàng nhàng như chỉ đang  về sự  đổi của thời tiết.
Sau khi An Noãn Noãn  xong, lông mi run rẩy hồi lâu cũng   nên  gì, thật lâu , cô mới  : "Xem , Cố nam thần cũng  lúc sẽ    vứt bỏ!"
Khoé miệng của Cố Bắc Thần càng giương lên: "Cô gái em  đặt cho  thêm biệt danh nữa ." Chỉ mới vài phút  thành Cố nam thần.
Hai  cứ như  trò chuyện hết một đường , Cố Bắc Thần  nhanh  lái xe đến nhà của An Noãn Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-502-khong-tuoc-xoe-duoi.html.]
Bà ngoại   cửa lớn liền   ngậm  miệng, xoa đầu An Noãn Noãn vài cái: "Cháu gái  xa, trở về cũng  gọi một cuộc điện thoại, để bà ngoại chuẩn  đồ ăn cho các con." Bà ngoài   cháu gái, vô cùng vui vẻ,  đó   Cố Bắc Thần: "Vào nhà  nhà, đừng  ngây ở đó."
Bà ngoại  xong, dường như nghĩ đến chuyện gì đó liền  xuống chân của Cố Bắc Thần: "Vết thương ở chân Bắc Thần  lên  !" Có thể sẽ để  di chứng gì  , cháu gái bà vẫn còn nhỏ, tương lai của nó vẫn còn  dài.
Cố Bắc Thần cử động cổ chân: "Đã   bà ngoại, để bà  lo lắng ."
Ừm, đại thiếu gia nhà họ Cố từ  đến nay vẫn luôn kính già yêu trẻ như , quả đúng là một quý ông!
Bà gật đầu: "Vậy là  ,  là  ." Nói xong bà ngoại  vỗ vai cháu gái, "Cháu gái  xa ,  khiến cho Bắc Thần tốn kém mang nhiều đồ đến như , một  bà già    mà ăn nổi." Bà thấy trong tay của Cố Bắc Thần xách theo bao lớn bao nhỏ thì liền trách cứ cháu gái.
An Noãn Noãn gãi đầu: "Sao bà ngoại  trách con? Rõ ràng là    mua."
Bà ngoại cũng là  đầu tiên  thấy Cố Bắc Thần mặc quân phục, quả thật cũng  thích, càng lúc càng thích đứa cháu rẻ , nhưng trong lòng bà cụ vẫn còn  chút  đành, dù  thì cháu gái của bà và Cố Bắc Thần cũng chênh lệch  quá lớn.
Có thể bọn họ cũng  "gạo nấu thành cơm" thì  bà  cam lòng mà chia rẽ bọn họ, huống chi bà  rõ là Cố Bắc Thần  yêu trẻ con, mặc dù khi còn nhỏ cũng là một đại thiếu gia quần là áo lụa, nhưng mà so với những thiếu gia, tiểu thư khác, thì thật sự  ,  .