Nếu như Triệu Tử Khanh quá trực tiếp, thì cô lo lắng là Đường Thần sẽ hiểu lầm cô thật sự ý đồ với !
Trần Sa Sa là một thích gây chuyện, nhưng cô sợ gặp chuyện, nếu quả thật một ngày nào đó cảm thấy tư cách năng lực, nếu như cô còn cơ hội bên cạnh , như thì cô sẽ can đảm tự với , cần đến khác mở miệng giúp, tuy nhiên, cô cũng hiểu là Triệu Tử Khanh cho cô!
Mê Truyện Dịch
Bởi như cho nên bầu khí chút quái dị, sắc mặt của Đường Thần là , chẳng qua là cứ trầm ngâm ở cửa như mà khuôn mặt tái nhợt khiến cho lòng thương tiếc .
"Không , sẽ chú ý, với Cố soái và Phong thiếu xem chừng bọn trẻ là ." Trần Sa Sa như , Đường Thần cũng bậc thang để xuống, khẽ vuốt cằm: "Có chuyện thì gọi ."
Sở Kiều Kiều chọc đầu Triệu Tử Khanh: "Cô xem cô kìa, một câu liền khiến sắc mặt của sếp chúng cứng ngắc luôn, lúc cô chuyện thể động não một chút , chị hai , cô thể tác giả , vẫn là gọi toạ giả là ."
"Cắt." Triệu Tử Khanh khinh thường cầm túi ném qua một bên ghế sô pha, bắt đầu trêu ghẹo cả đám bọn họ: "Ta chính là cố ý đó thì ? Ai bảo khi dễ Sa Sa của chúng , cái rõ ràng là mới khỏi miệng hổ, tại mắt vài phút mồm sói , xem, thể một câu ? Người nào như thế chứ!"
Mấu chốt là, chuyện hỗn tạp như , chuyện chụp ảnh 'Aegean Sea' của Triệu Tử Khanh cũng ngâm nước nóng luôn , cô thể tức giận , là cơ hội hiếm trong đời đấy!
Tại bệnh viện Paul ở ngoại thành, mỗi ngày Đường Thần đều ở đây thì cũng thực tế, dù còn nhiều chuyện vẫn đang chờ xử lý, cho nên Triệu Tử Khanh chủ động xin g.i.ế.c giặc chăm sóc cho Trần Sa Sa, dù thì cô cũng là một nghề tự do, cảnh ở bệnh viện Paul như , chỗ nào giống nhập viện chứ, quả thật chính là khách sạn năm thì mới đúng!
Đường Thần đương nhiên hy vọng Triệu Tử Khanh chăm sóc cho Trần Sa Sa, nhưng mà Trần Sa Sa ánh mắt uy h.i.ế.p của Triệu Tử Khanh ép Triệu Tử Khanh chăm sóc cô, y tá là y tá, cô một quen cùng chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5142-vua-thoat-khoi-hang-ho-lai-tien-vao-o-soi.html.]
Đường Thần bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, Triệu Tử Khanh liền vô cùng hưng phấn!
Sau khi buổi biễu diễn thời trang kết thúc mỹ mãn, buổi tối ngay đó chính là tiệc rượu mừng, Đường Thần buộc xuất hiện, nếu thì các đối tác và thành viên ban giám khảo bên phía Paris sẽ nghi ngờ.
Chuyện Trần Sa Sa bắt cóc giữ kín như bưng với bên ngoài, kể cả chuyện Đường Xuyên nhốt trong tầng hầm, cũng chỉ mấy trong cuộc và bọn Triệu Tử Khanh rõ, trong công ty Trình thị đương nhiên cũng rõ, nhưng đều ngậm miệng .
Mặc dù bộ sân, ba tầng đều vệ sĩ của Đường Thần canh gác nghiêm ngặt, nhưng nào đó vẫn dám phớt lờ.
Trần Sa Sa đương nhiên thấy cuộc đối thoại giữa Đường Thần và Mạc Thành, về phía tác giả đang gõ bàn phím lạch cạch: "Tử Khanh, kêu Đường Thần, chuyện với ."
Triệu Tử Khanh ôm máy tính rời , Đường Thần đến gần giường bệnh: "Bây giờ đỡ hơn chút nào ? Miệng vết thương còn đau ?"
"Đau." Trần Sa Sa sĩ diện mà đáp thẳng một chữ, vốn là đau! Miệng vết thương đụng đến vải quần áo thì liền đau, tuy quần áo bệnh nhân chủ yếu bằng bông, nhưng vẫn đau, Trần Sa Sa ngoài chuyện nhẫn nhịn thì còn thể gì?
Lấy nước mắt rửa mặt mà gào ?
Nơi tất cả đều thể mặc kệ cô, ngay cả Đường Thần, nghĩa vụ giúp cô thoái khỏi ổ sói, cho nên cô bất kỳ việc gì giả vờ đáng thương mặt ai.