“Là con cho cô ?” Nhạc Lâm biểu cảm bình tĩnh của Trần Sa Sa cho ngạc nhiên, giọng lên cao.
Trần Sa Sa lắc đầu: “Không , Đường thần bất kỳ chuyện gì cho cả. Kỳ thật thấy hình ảnh và tin tức cụ thể, chỉ thấy trong group chat cùng mấy đồng nghiệp công ty, đều lảng tránh, nhưng vẫn cảm giác , là một bài về vô cùng bất lợi đối với Đường Thần và Trình tổng. cũng chỉ thể , tất cả là vu khống và công kích cá nhân.”
Nhạc Lâm híp đôi mắt: “ , nhưng công chúng chỉ tin tưởng những gì đôi mắt họ thấy, cho nên, dù lúc đó con trai sử dụng một thủ đoạn, nhưng danh dự của Thịnh Đường và danh dự cá nhân của nó chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, cô ?”
Trần Sa Sa gật đầu: “ , vô cùng nghiêm trọng, gánh vác nổi.”
Nhạc Lâm vui trừng mắt Trần Sa Sa: “Nếu , thì cần trở Trình thị chuyển giao công việc gì, cô chỉ là một bình thường, chỉ là một ít tai tiếng ba cái nào cũng qua một chút thời gian thì chẳng ai thể nhớ rõ nữa, nhưng Đường Thần nó giống cô.”
Trần Sa Sa nhíu lấy lông mày: “ .”
Cuộc chuyện của họ, Nhạc Lâm dường như quá sắc bén như , chỉ là ở trong mắt Trần Sa Sa xem , Đường Gia Thành qua đời tạo đả kích vô cùng to lớn đối với bà , sớm còn quý khí và khí phách mà cô thấy ở bệnh viện Paul, đây lẽ chính là biểu hiện của sự sa sút tinh thần của một !
Trần Sa Sa hề oán hận Nhạc Lâm mặt , dù chỉ là một chút, đáy lòng cô cũng đột nhiên cảm thấy khổ sở cùng đau lòng bà .
Có lẽ bà đúng, nếu vì cô, Thịnh Đường lẽ sẽ dính một kiếp , mà Đường Gia Thành cũng sẽ phun một ngụm m.á.u mà chết, Đường Thần cũng sẽ vì cô mà tai tiếng cũng như chuyện loạn trong giặc ngoài như quấn lấy.
Nhạc Lâm đỡ lấy tay vịn lên: “Nếu cô xong tất cả, tin cô.”
Thời điểm Nhạc Lâm đến cửa, thản nhiên Trần Sa Sa: “Đừng để thất vọng thêm nữa.”
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa dậy, về phía Nhạc Lâm, “Sẽ .” Lúc , cô hướng về phía Nhạc Lâm khom lưng: “Chuyện của Đường , vô cùng xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5351-yeu-cau-thoi-gian-mot-dieu-thuoc-de-suy-xet.html.]
Nhạc Lâm câu như , nội tâm hiểu thể trách cô , cho dù một góc độ nào đó để suy xét vẫn thấy chút quan hệ với cô, nhưng bà tỏ vẻ cảm kích lạnh mặt: “ thấy cô, càng thấy cô như , cô tư cách.”
Đồ đạc của Trần Sa Sa thu dọn từ tối hôm qua, cho nên cô nhanh chóng xách theo đồ đạc xuống tầng.
Tầng một, Nhạc Lâm dựa ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, trạng thái của bà trông vô cùng , mặt là một chén thuốc gì đó dì Ngô sắc xong, yên tĩnh bên cạnh là Nhạc Thành và Cao Diễm Vân.
Không khí trường vô cùng trầm trọng.
Sau khi Trần Sa Sa xuống tầng, định qua đó chào hỏi một câu, nhưng cảm thấy quá khó mở miệng, cũng cái gì mới thích hợp, loại hổ chui xuống đất xuống Trần Sa Sa cảm thấy khó chịu.
Cũng may, khi dì Ngô thấy Trần Sa Sa xách theo hành lý, liền tiến lên : “Sa Sa tiểu thư, cô đây là……”
Trần Sa Sa bày một ý : “Những ngày thật sự vô cùng cảm ơn sự chiếu cố của dì, bình phục , nên trở thôi.”
Thời điểm ngang qua sô pha, Nhạc Lâm vẫn luôn mở mắt, mà Nhạc Thành cúi đầu chăm chú tin tức điện thoại trong tay, cũng vì cháu ngoại trai Đường Thần rầu thúi ruột, chỉ Cao Diễm Vân đầu Trần Sa Sa gật đầu, tỏ vẻ vui vẻ đưa tiễn cô.
Sau khi rời khỏi biệt thự, khỏi cửa lớn chạm trổ tinh xảo , Trần Sa Sa đột nhiên một loại cảm giác nhẹ nhàng như trút gánh nặng!
Đưa lưng về phía biệt thự đằng mà hít sâu một , Đường Thần, thực xin !
Trần Sa Sa rõ, cứ thế rời khỏi căn bản , Đường Thần một giây sẽ tìm cô, ngược sẽ càng tạo thêm nhiều phiền toái cho và Thịnh Đường, hơn nữa sẽ càng chọc giận Nhạc Lâm bà mất đị sự tin tưởng đối với cô mà sử dụng thủ đoạn nào đó mạnh tay hơn.