Bỗng nhiên, một chiếc thuyền nhỏ tiến gần chỗ chiếc mũ của cô. Một đàn ông chiếc thuyền đó cúi xuống, nhặt chiếc mũ của cô lên. Chiếc thuyền nhanh chóng cập bến chỗ cô đang , đàn ông với gương mặt đen đen ngước lên với Trần Sa Sa: “Người , bắt lấy .”
Bởi vì chiếc mũ ướt nước, nên vẫn thể ném từ lên . quan trọng là Trần Sa Sa phản ứng kịp một loạt hành động mau lẹ của đàn ông, thế là chiếc mũ bay lên trung tạo thành một vòng parabol cực , đó rơi trong nước.
“Đồ ngốc.” Sau khi đàn ông đó vẻ mặt ghét bỏ với Trần Sa Sa xong, thì nhặt chiếc mũ lên nữa, lật qua lật trong tay mà .
Trần Sa Sa ghét nhất ngốc, lúc cô thể nhịn , nhưng lúc cô thật sự chút nhịn nổi nữa ! Bởi vì cô quen với chuyện Đường Thần cô là đồ ngốc, cô là đồ ngu ngốc. Mỗi khi cô cô là đồ ngốc, Trần Sa Sa bắt đầu hờn dỗi các kiểu, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cô luôn cảm thấy, cái từ “ngốc” phát từ miệng của Đường Thần, ý là đang cô ngốc, mà đó là một cách đang khen cô, thích cô!
Trần Sa Sa cũng định trêu chọc đàn ông , cô cũng gây thêm chuyện ở nơi ai quen thế . Tuy rằng cô rõ tên trai khốn khiếp và cô chị dâu vô lý ngang ngược hãm hại mà tù, còn một món nợ kếch xù chôn chân trong nhà đá, nhưng cũng loại trừ khả năng bọn chủ nợ sẽ dễ dàng từ bỏ như . Cho nên, cô vẫn cứ nên là im lặng mà đến, im lặng mà cho lành.
Thấy Trần Sa Sa gì nữa, đàn ông chuẩn rời . khi cô xoay , thì cách đó xa mấy du khách cãi lớn tiếng với hướng dẫn viên du lịch. Đột nhiên, một đám đàn ông lực lưỡng lao đánh , hàng lan can màu trắng mà Trần Sa Sa đang dựa cũng ảnh hưởng mà sập xuống……..
“Vù vù, vù vù…….”
Tiếng la hét thảm thiết tiếng phập phồng, cũng ít du khách ở đó cũng rơi xuống, Trần Sa Sa cũng ngoại lệ.
Cũng may đại đa đều bơi, nhưng mà với điều kiện học bơi từ nhỏ như Trần Sa Sa thì việc rơi xuống nước là một chuyện may một hút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5382-roi-xuong-song.html.]
“Bập bõm bập bõm…….” Trần Sa Sa uống mấy ngụm nước, cô cũng cơ hội để kêu cứu mạng, cô chỉ cơ thể của đang ngày một nặng dần, nặng dần……
Bỗng nhiên, Trần Sa Sa một đàn ông đeo kính râm đưa tay kéo tay lên, kéo cô lên một boong thuyền.
Một chung con thuyền với bĩu môi nhạo mà : “Anh họ, hô hấp nhân tạo cho cô gái đó chứ?”
Người đàn ông đeo kính râm đưa tay nâng kính của lên một chút, đó trừng mắt với còn : “Vậy qua đây gọi tỉnh .”
Mê Truyện Dịch
“Nè nè nè, lộn ? Anh em gọi cô dậy? Đây là tự cứu mà, tự xử .”
Người đàn ông gọi là họ nhướng mày lên: “Lư Thiếu Hoa, tin với chú bắt về bác sĩ khám bệnh ở phòng khám ?”
Lư Thiếu Hoa nhăn mặt bất đắc dĩ, cuộc đời sợ nhất là cha bắt tới phòng mạch học bác sĩ trung y, bắt chi bằng lấy luôn cái mạng quèn luôn cho . Cuối cùng, bộ mặt như hờn dỗi ai, trừng mắt với “ họ”: “Được lắm trai~ mà em nha, em chỉ phụ trách ép n.g.ự.c cho cô thôi, nếu như cô vẫn tỉnh thì em đây cũng bất lực.”
Bàn tay của Lư Thiếu Hoa đặt lên n.g.ự.c của Trần Sa Sa, khi ép xuống vài cái, Trần Sa Sa liền phun một ngụm nước trong miệng , nhưng đó cho dù ép cách mấy, cô cũng động tĩnh gì nữa.
Lư Thiếu Hoa vỗ lên mặt Trần Sa Sa mấy cái, đó sang đàn ông đeo kính râm : “Nè, nè! Mau hô hấp nhân tạo , con gái cũng tệ nha, cũng lớn lắm! Hì hì~”