Lư Thiếu Hoa phá lên , một lúc lâu , mới khôi phục vẻ nghiêm túc của , thẳng gương mặt hoang mang của cô mà : “Nè, cô gái, đầu óc cô bình thường ?”
Trần Sa Sa lập tức nổi giận: “Anh mới là đồ đầu óc bình thường đó.”
Lư Thiếu Hoa phất tay: “Không , đây đầu óc bình thường! Cô cô , cô cầm lấy áo của trai lau nước mắt nước mũi từ nãy đến giờ , chẳng lẽ cô cảm thấy gì đó đúng ? Cô như mà còn sợ dơ đồ của nữa ……..”
Lư Thiếu Hoa cảm thấy bản nên ở đây tiếp tục thảo luận vấn đề dơ sạch với cô gái ở đây nữa!
Bỗng nhiên, Lư Thiếu Hoa với giọng nghiêm túc: “Bây giờ, cô nhanh chóng gọi điện cho nhà bạn bè gì đó, đến rước cô lẹ lẹ , đây còn việc quan trọng cần nữa đó.” Bản còn đang họ vứt bỏ đây , đúng là phiền c.h.ế.t !
Mê Truyện Dịch
Lúc , Trần Sa Sa mới định thần , cô xuống chiếc áo khoác trong tay, quả thật nó cô coi như tờ khăn giấy mà lau nước mũi. mà lau thì cô cũng lau , dù cũng mất dạng, cô cũng quan tâm nhiều chuyện như .
Trần Sa Sa thật sự lạnh, quan trọng hơn là cô cứ ngoài đường như cũng , nhiều cũng vây quanh cô và Lư Thiếu Hoa xem chuyện gì, nhưng may là Lư Thiếu Hoa trừng mắt bọn họ bỏ hết.
Trần Sa Sa trả điện thoại cho Lư Thiếu Hoa: “Cái đó, là ở đây, bạn bè gì ở chỗ cả, thẻ phòng và bộ tài sản của đều ở trong túi cả . Mà bây giờ túi của cũng rơi xuống nước, cũng còn chỗ để , thể cho mượn ít tiền để gọi xe về khách sạn quần áo ?”
Lư Thiếu Hoa đưa tay sờ túi: “Thật xin , nhờ ơn của cô, cũng một xu dính túi. Bây giờ lưu lạc đầu đường xó chợ chỉ cô, bản còn gọi điện cho tới đón về đây !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5402-khong-di-bao-cong-an-phai-khong.html.]
Trần Sa Sa chớp đôi mắt long lanh mấy cái, thu cái áo khoác : “Cái tên họ đó của là vô tình như , ném ở đây bỏ mặc quan tâm!”
“Ha ha~” Lư Thiếu Hoa lớn tiếng cúi đầu xuống lướt một vòng danh bạ: “Cũng coi như cô thức thời, họ của thật sự là vô tình. Cho nên, cô ngàn vạn cũng đừng ngắm trúng đó nha, !”
“Cái gì? Ngắm trúng ? thèm !” Anh chỗ nào bằng Đường Thần cơ chứ. Lần đầu tiên Đường Thần gặp cô còn giúp cô dọn dẹp đồ đạc nữa, ai như tên bạo lực như chứ! Xí~
Nghĩ như , Trần Sa Sa liền sang với Lư Thiếu Hoa đang lướt điện thoại, giọng chút bất bình: “Anh họ đó của cũng thật là, khi đưa tay cứu nghĩ đến vớt luôn túi và điện thoại của lên luôn chứ! thật là!”
Lư Thiếu Hoa ngước mắt lên, ánh mắt cô như thấy tinh tinh , mãi một lúc mới cất tiếng: “Này, cô gái như cô á, trông thì vẻ ngốc nghếch, mà lắm chuyện như thế hả? Lúc cứu , ai sẽ nghĩ đến nhiều vấn đề phát sinh như ? Anh họ của thể cứu cái mạng quèn của cô là may mắn lắm , cô còn trách vớt túi của cô lên! thật là phụ nữ rắc rối!”
Trần Sa Sa chịu nổi nữa , ngay khi miệng của Lư Thiếu Hoa còn đang liến thoắng, nhưng cô thật sự thấy chữ nào nữa. Đến khi cơ thể chịu đựng hết nổi, hai mắt tối sầm , cô ngã xuống đất.
Khi Trần Sa Sa tỉnh thứ hai, đầu tiên cô thấy chính là hai đàn ông ở du thuyền từng cứu cô .
Trần Sa Sa chớp mắt vài cái, định nâng dậy liền vị “ họ” lạnh lùng trừng mắt một cái: “Nằm xuống.”
Trần Sa Sa lập tức ngoan ngoãn xuống, cô sang đàn ông lạnh lùng , giọng sợ hãi cất tiếng: “Cái đó, hai báo công an ?”