Sau khi Trình Thiên Vũ nhận cuộc gọi từ Mạc Thành bảo rằng Trần Sa Sa đang ở thành phố B và kể tình hình đại khái, Trình Thiên Vũ bèn vội vàng cúp điện thoại chạy đến bệnh viện "Cao Tân Thịnh Hành" ở khu phát triển tại thành phố B để chuộc .
Lúc Trình Thiên Vũ vội vã bước phòng bệnh của Trần Sa Sa, Trần Sa Sa đang ghế sô pha đơn, một tay chống má và ngẩn ngơ ngoài cửa sổ.
"Sa Sa?" Sau khi Trình Thiên Vũ lo lắng hô lên một câu như , Trần Sa Sa mới chậm rãi đầu , phát hiện Hoắc Lệ Hành cũng đang bên cạnh Trình Thiên Vũ.
"Tổng giám đốc Trình, đến thành phố B khi nào ?" Trần Sa Sa còn mặc đồ bệnh nhân, trái trông vấn đề gì.
Trình Thiên Vũ mím môi, khi quan sát Trần Sa Sa từ xuống một lượt: "Cơ thể gì đáng ngại chứ?"
"Không , , chỉ rớt túi xách xuống nước, một xu dính túi, may mà bụng cứu , đó thì ở đây thôi."
Trần Sa Sa sốt sắng che giấu một quá trình quan trọng, chứ thì sẽ mất thể diện mặt Trình Thiên Vũ.
Trình Thiên Vũ sang Hoắc Lệ Hành bên cạnh: "Anh Hoắc, cô nợ các bao nhiêu tiền?"
Hoắc Lệ Hành hề khách sáo chút nào, nhấn chuông gọi: "Đem hóa đơn viện phí của phòng bệnh 308 đến đây."
Nét mặt của Trình Thiên Vũ thản nhiên, Hoắc Lệ Hành cũng lạnh nhạt, ở trong mắt Trần Sa Sa thì dù hai bọn họ cũng quen , kiểu bầu khí cũng bình thường mà nhỉ!
"Vào nhà vệ sinh quần áo ." Trình Thiên Vũ với Trần Sa Sa.
Trần Sa Sa lúng túng nắm quần áo: "Tổng giám đốc Trình, , quần áo mặc nữa, cho nên..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5422-bau-khong-khi-khong-dung-lam.html.]
Mê Truyện Dịch
Từ đến giờ cô là chuyện lớn hóa nhỏ, nên cũng cần thiết quần áo của Hoắc Lệ Hành bảo vứt , chỉ là thấm nước mà thôi, phơi nắng đương nhiên vẫn thể mặc, nhưng mà tình cảnh mắt quần áo vấn đề quan trọng, rời khỏi cái nơi quỷ quái mới quan trọng!
Sau khi Trình Thiên Vũ ngoài vài câu với hai cấp bên ngoài thì hành lang gọi điện thoại.
Hoắc Lệ Hành Trần Sa Sa: "Anh bạn trai cô ?
"Vốn dĩ , bảo là bạn trai lúc nào chứ."
Hoắc Lệ Hành lấy một tấm card màu xanh lá sạch sẽ, chẳng hề chức vụ gì, chỉ một cái tên bắt mắt, Hoắc Lệ Hành, đằng là điện thoại của .
"Có chuyện thì tìm , nghĩ, chúng lẽ sẽ chút..."
"Sa Sa?" Trình Thiên Vũ gọi điện thoại xong đến, bước tới cửa thì cất giọng kêu tên Trần Sa Sa, cắt ngang lời của Hoắc Lệ Hành, mà Trần Sa Sa cũng nghĩ nhiều vươn tay cầm lấy tấm card , sang Trình Thiên Vũ: "Tổng giám đốc Trình, ?"
Trình Thiên Vũ liếc Hoắc Lệ Hành lạnh lùng, liếc tấm card trong tay Trần Sa Sa: " bảo đem đến hai bộ quần áo và giày, em giày cỡ mấy?"
"Ba lăm , cần nhiều như , chỉ một bộ là , để rời khỏi chỗ là , ở khách sạn còn mấy bộ quần áo."
Ngay đó, quần áo và giày đem đến, Trần Sa Sa chọn một quần và một chiếc áo sơ mi giản dị, thế mà cũng cả quần lót và áo lót, Trần Sa Sa thực sự cảm thấy hổ cảm động.
Đường Thần bao giờ mua cho cô những thứ , nhưng mà thật cơ hội mà thôi, lẽ cô thể đợi điều bất ngờ và món quà mà dành tặng cho cô!
Mọi việc xử lý xong, lúc cô , Trần Sa Sa vẫn thấy Lư Thiếu Hoa nọ, bèn cúi đầu chào Hoắc Lệ Hành: "Bác sĩ Hoắc, thật sự là bác sĩ! Phiền hãy chuyển lòng ơn của với em họ của nhé, cảm ơn!"