mặt cô vẫn tỏ vui vẻ: “Nói như là vẫn còn đang ở lầu ? Vậy quá, lúc việc cần nhờ một chút.”
Tôn Bằng đương nhiên vui vẻ đồng ý !
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh nhờ Tôn Bằng quán ăn gần đây mua cơm cho cô và Trần Sa Sa. Với dáng vẻ c.h.ế.t dẫm hiện tại của Trần Sa Sa, lẽ là chuyện với cô , nên cô tự quyết, mua một chút cháo thanh đạm bữa khuya luôn cho gọn.
Khi Tôn Bằng cúp máy, thì lập tức khác gọi đến cho Triệu Tử Khanh. Lần đợi tránh Trần Sa Sa mới nhấc máy, cô trực tiếp nhấc máy luôn, còn đang tính mắng Đường Thần mấy câu, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đó giọng điệu buộc hòa hoãn ít: “Tổng giám đốc Đường, vội như ? Có gì cần phân phó mời cứ việc .”
Trần Sa Sa ở trong ổ chăn hận thể băm Triệu Tử Khanh trăm mảnh, chuyện Đường Thần đến thành phố B nhất định là liên quan đến Triệu Tử Khanh c.h.ế.t dẫm !
Lúc , Đường Thần mới hạ hỏa đôi chút: “Mấy ngày nay cô canh chừng cô cẩn thận, nếu như cô dám gì quá đáng, lập tức rút lời hứa của .”
Triệu Tử Khanh nhanh chân chạy nhà vệ sinh: “Đừng nha! Chơi vui Tổng giám đốc Đường . đây cũng bảo mẫu cho Sa Sa của , cứ động một chút là đòi rút lời hứa chứ!”
Đường Thần nhíu mày : “Ngày mai của sẽ liên lạc với hai , cô xem căn hộ với cô , đừng ngại ngại nọ nữa, xem xong thì quyết định luôn, nhất là chọn kiểu nào mà lúc nào cũng thể dọn đến ở .”
“Không thể nào? Anh bụng ? Trời ơi, cũng tìm một nhà giàu trai…….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5562-khong-phai-la-bi.html.]
Triệu Tử Khanh vội vàng cảm thán cuộc đời, nhưng cô quên mất rằng đầu dây bên vẫn đang chuyện điện thoại với cô .
Giọng trầm thấp của Đường Thần từ đầu dây bên vọng : “Chuyện đơn giản thôi, chờ lo xong chuyện , thu phục cả con gái , sẽ tìm một đống trai con nhà giàu đến cho cô chọn. Chỉ cần cô một tiếng , liền tận lực giúp cô đưa lên giường bồi cô ngủ, nhưng mà tiền đề là……..”
“Đừng đừng đừng……” Triệu Tử Khanh nhanh chóng đánh gãy suy nghĩ lung tung gì đó của Đường Thần, cô nuốt nước bọt một cái: “ nhất định sẽ lo cho Sa Sa của thật , còn cái chuyện ngủ nghỉ gì đó thì thôi bỏ , bản cũng là giàu gì, cho nên là quên ha. Còn cái đó, chuyện tiểu thuyết cải biên thành phim truyền hình đó, nhớ rõ là , ha ha~”
Đường Thần hừ lạnh trong lòng một tiếng, xem cô gái cũng là đáng tin cậy, Trần Sa Sa mà giao cho cô thì cũng an tâm hơn phần nào.
“Được, chuyện đó, mong cô cũng nhớ cho thật kĩ. Bây giờ cô nhanh chóng mua cơm cho cô ăn , nhớ kỹ, chỉ mua đồ trong khách sạn của các thôi, để cho cô ăn những thứ thực phẩm rác đó nữa.”
Trần Sa Sa nhà tắm kì cọ gần cả tiếng đồng hồ, khi cô trở thì Triệu Tử Khanh ăn uống no nê, sẵn tiện còn tiễn luôn vị bạn học cũ về luôn nữa.
Từ khi Đường Thần rời , Trần Sa Sa rơi một giọt nước mắt nào, nhưng cô cũng chịu chuyện với Triệu Tử Khanh, cứ như yên lặng mà ăn một chút đồ, uống một ngụm canh.
Triệu Tử Khanh xuống, cô bắt tay bản thảo, còn Trần Sa Sa thì đang xem mấy tờ tạp chí và mấy chương trình thời trang nào đó của Bazaar. Đêm nay, lòng cô trở nên lạnh băng, lạnh đến mức còn thể gợi lên một gợn sóng nào nữa, nhưng cũng chính sự tĩnh mịch như một mặt nước tĩnh lặng đó cho cô cảm thấy sợ, sợ hãi hơn cả cảm giác nôn nóng, bất an hơn lúc bình thường nhiều.
Sau khi Đường Thần xuống máy bay liền lập tức gọi cho Triệu Tử Khanh: “Cô ?”
Triệu Tử Khanh ngẩng đầu lên đang mặt đất: “Đang ngây cửa sổ.” Nói xong, cô đè thấp giọng xuống: “Tổng giám đốc Đường , hỏi thật cái , cường bạo cô ?”