mà cô quần áo của đang ở , cô thể mặc váy ngủ ngoài .
Trần Sa Sa cắn răng, dậm chân, mặc lên bộ quần áo của Chanel mà Lư Thiếu Hoa cho mua bước ngoài xuống lầu.
Trần Sa Sa đỡ tay vịn cầu thang thấy Lư Thiếu Hoa đang bằng ánh mắt của một đàn ông phụ nữ. Cô vội vàng cúi đầu bản .
Haiz…
Người phụ nữ nào đó lặng lẽ thở dài, cô mơ mơ màng màng tới mức nào chứ?
Có lẽ do lòng đang rối như tơ vò nên cô đủ tập trung chú ý mới để ý bản mặc chiếc váy hiệu Chanel trông như thế nào mà xuống lầu ngay.
Giờ cô mới chiếc váy cổ hình chữ V, hơn nữa phần cổ thấp, chỉ cần cúi đầu là lộ khe ngay. Tuy rằng n.g.ự.c cô lớn nhưng chiếc váy và bộ nội y bên trong phác họa một cách mỹ đường cong của cô . Vậy nên đàn ông mà cô bằng con mắt phụ nữ thì mới là kỳ lạ, huống hồ gì cô còn từng là một chăm chút bản .
Mái tóc dài màu đen cộng thêm chiếc váy dài màu lam… từ góc độ của Lư Thiếu Hoa chỉ thấy một đóa “lam sắc yêu cơ*” cực kỳ mỹ. Cho dù trán cô còn quấn băng vải nhưng nó hề ảnh hưởng đến vẻ của cô.
*Lam sắc yêu cơ: là một loài hoa màu xanh xinh ví như thể mê hoặc lòng
Người nào đó khẽ nhướng mày.
Tên khốn Đường Thần con mắt hề kém.
Tiếc là từ nay về phụ nữ sẽ là của . Ừm, ngay cả đứa bé trong bụng cũng sẽ là của Lư Thiếu Hoa . Còn tên tổng giám đốc Thịnh Đường ? Chạy nhanh sang một bên hóng mát .
Lư Thiếu Hoa nghĩ kỹ , sẽ giả vờ gì cả, nhất là vụ Trần Sa Sa thai vụ cô bạn trai là Đường Thần, cũng vụ cô đá. Anh sẽ chẳng gì cả, chỉ cô tên là Trần Sa Sa thôi.
Thấy phụ nữ nào đó vẫn ngơ ngác bậc cầu thang , Lư Thiếu Hoa vẫy tay: “Xuống , đưa cô ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5741-lam-sac-yeu-co.html.]
Lúc Trần Sa Sa mới bất chấp tất cả xuống, bước tới gần chỗ Lư Thiếu Hoa, trong đầu ngừng nghĩ nên gì?
Chẳng lẽ thật sự ở đây?
mà nơi thể giấu một sống sờ sờ như cô ?
Lư Thiếu Hoa vươn tay nắm lấy cổ tay Trần Sa Sa ngoài.
“Khoan, khoan …”
Trần Sa Sa giãy giụa khỏi bàn tay của Lư Thiếu Hoa, Lư Thiếu Hoa buông tay cô , vui liếc cô một cái: “Sao thế?”
Trần Sa Sa giơ tay chỉ trán : “ thể bỏ nó ? Xấu quá.”
Thực vết thương trán của Trần Sa Sa nặng.
Hoắc Lệ Hành là một bác sĩ khoa chỉnh hình giỏi, chỉ cần sờ nắn vài cái là còn chuẩn hơn chụp x-quang nhiều. Anh chỉ là vết thương ngoài da, chỉ bầm tím thôi thì chỉ cần chườm đá là , lẽ khi ấn chỗ vết thương cũng chỉ đau thôi.
“Đừng nhúc nhích.” Lư Thiếu Hoa giữ chặt lấy tay Trần Sa Sa, giơ tay nhẹ nhàng kéo miếng cao dán , khẽ khàng chạm lên vết thương: “Đau ?”
Trần Sa Sa cứ luôn cảm giác nếu cứ gần gũi với vị chủ ăn chơi trác táng thì . Dù thì nam nữ khác mà, hơn nữa, cô từng cô thể giúp việc năng nhưng bao giờ loại chuyện như “ấm giường”.
Trần Sa Sa theo bản năng lùi một bước, ngửa đầu: “Đau một chút, nhưng nếu chạm thì cảm giác gì cả.”
Mê Truyện Dịch
Lư Thiếu Hoa gật đầu: “Chứng tỏ là . À, đúng , hôm qua bác sĩ chờ cô tỉnh mà thấy choáng váng buồn nôn thì cô bệnh viện kiểm tra ngay.”