Trong phòng ngủ của Trần Sa Sa, ngay khi Đường Thần bưng bát cháo bước , đôi mắt của Trần Sa Sa mở to, dáng vẻ chút hoảng loạn.
Đường Thần đóng cửa , bước đến gần Trần Sa Sa, xuống đồng thời đem bát cháo trong tay đặt lên chiếc tủ đầu giường. Cúi ôm cô mới dậy, để cô dựa trong n.g.ự.c của , bàn tay to đặt lên trán cô: "Anh đút cho em ăn một chút, nhé?"
Đường Thần bưng bát cháo đến, dùng cánh tay dài ôm cô lòng, bưng một thìa cháo thanh đạm đưa tới bên miệng Trần Sa Sa: "Há miệng!"
Tất cả động tác của Đường Trần đều vô cùng thuần thục, giống như thực hiện động tác như vô , thực , hình như bao giờ đút cho Trần Sa Sa ăn!
Lúc Trần Sa Sa trợn to mắt Đường Thần nhưng mở miệng.
Giữa lông mày Đường Thần đều là ý : "Há miệng nào, gì?"
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa hung hăng chớp chớp mắt: "Anh..."
Đường Thần xa đem chiếc thìa đưa trong miệng Trần Sa Sa, khiến lời phía của cô nuốt xuống, giữa lông mày tràn đầy ý : "Không cho chuyện, ăn uống no nê , sẽ , cần em giường tức giận với đồ vứt bỏ như .” Vừa , Đường Thần tức giận cắn cắn lên vành tai Trần Sa Sa: “Con thỏ nhỏ em, tại bây giờ ghét bỏ như , hả?”
Trần Sa Sa đang ăn cháo trong miệng, cũng lười biếng tranh cãi với Đường Thần, dù cô nhớ đợi khi cô ăn xong sẽ rời .
Sau khi Trần Sa Sa từng miếng từng miếng ăn hết cháo, câu đầu tiên là: "Anh đó em ăn xong là sẽ rời ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6062-khong-nhin-ra-duoc-anh-dang-co-muu-do-gi.html.]
Đường Thần ngược cũng hề tức giận, cúi đầu hôn lên môi Trần Sa Sa, hôn dịu dàng, cẩn thận, khiến ngay cả con thỏ nhỏ đang bối rối cũng cảm thấy đột nhiên giống như biến thành khác !
Đường Thần từ đầu đến cuối ngừng với bản , để Bạch Tuyết và Trần Sa Sa cảm thấy chuyện, nhưng từ tận đáy lòng tràn ngập vui sướng kiềm chế , hận thể ngẩng đầu lớn, nhưng cũng kiềm chế sự vui sướng của bản , tay tự chủ đặt lên chiếc bụng nhô của cô.
Trần Sa Sa căng thẳng, hung hăng nuốt nước miếng: "Anh, gì ? Không , sẽ ?"
Đường Thần lúc mới miễn cưỡng thu tay về, chậm rãi rời khỏi đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô, dậy cô, ánh mắt sáng ngời khó tả, nhưng đang nghĩ gì, dường như đang mưu đồ gì đó, ánh mắt sáng ngời, khiến Trần Sa Sa càng hiểu Đường Thần giờ phút rốt cuộc gì nữa?
Đường Thần mím chặt môi cúi , thấp đầu đặt lên mắt Trần Sa Sa một nụ hôn: "Mấy ngày nay ngoan, nhớ mỗi ngày đều nghĩ đến đấy, hả?"
Đôi mắt to của Trần Sa Sa lóe sáng, mắt Đường Thần, kêu , là bất đắc dĩ, nhưng đến lúc thật sự , tại nỡ như !
Trần Sa Sa động mi : "Anh còn chỗ nào khó chịu ?"
Chân mày Đường Thần vì câu quan tâm của cô mà nở một vầng sáng hào quang: "Không , thể chất của em , một chút gió lạnh là gì."
Quả nhiên Đường Thần xong xoay rời , một tạm biệt với Bạch Tuyết ở bên ngoài, thèm Lư Thiếu Hoa lấy một cái liền xuống lầu rời khỏi nhà của Bạch Tuyết.
Đường Thần rời , theo lý mà đối với Lư Thiếu Hoa là lợi nhất, nhưng Lư Thiếu Hoa ngược càng thấp thỏm yên, Trần Sa Sa cả ngày đều giường, thậm chí đến cửa phòng cũng thì đừng đến chuyện cùng dạo Tử Ngọ cổ trấn.