(*)Thiên hoang địa lão: dùng để hình dung thời gian lâu, dài đằng đẵng
Bạch Tuyết đẩy Trình Diệp : “Ông đấy, chuyện của ông ít đấy nhỉ.”
Trình Diệp một nữa kéo Bạch Tuyết trở lồng ngực: “Đó là đương nhiên, bên cạnh em bao nhiêu đàn ông đều điều tra rành mạch, cái đồ lương tâm như em đối xử với như .”
“Ông cút ngay, đàn ông nào hả. Ông chỉ ngậm m.á.u phun .”
“Ha hả ~”
Trình Diệp vui vẻ: “Không càng , ngay Tuyết Nhi của luôn đợi mà!”
“Ông cút , ai là của ông, tự đa tình.”
Đột nhiên, Bạch Tuyết cảm thấy thể của chợt bay lên, nháy mắt tiếp theo, Trình Diệp chặn ngang bế lên, đặt chiếc giường lớn .
“Ông gì đó?” Bạch Tuyết cảnh giác chằm chằm đôi mắt Trình Diệp, căm giận .
Toàn bộ thể Trình Diệp đổ ập xuống, đôi tay giữ lấy gương mặt Bạch Tuyết: “Tuyết Nhi, hơn hai mươi năm nay, chẳng lẽ nhớ đến ?”
Bạch Tuyết mặt , nước mắt tí tách rơi như những hạt đậu: “Ông dậy.”
“Không ~”
Trình Diệp dứt lời, những nụ hôn rậm rạp đáp xuống, bên ngoài phòng khách, Trần Sa Sa pha xong, còn rửa sạch trái cây trong phòng bếp, lấy một ít đồ ăn vặt, túi điểm tâm, nhưng thấy hai khỏi phòng!
Trần Sa Sa chính là một cô gái ngốc ngếch, thành thật đến cách nào cứu , đến bên cửa phòng Bạch Tuyết, đưa tay chuẩn gõ cửa liền âm thanh khiến đỏ mặt truyền từ bên trong, cô gái nào đó ngẩn trừng mắt, rốt cuộc nên gõ cửa đây?
Hai bọn họ rốt cuộc đang cái gì gì đó đang đánh !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6221-ngu-den-thien-hoang-dia-lao.html.]
Đột nhiên, Bạch Tuyết giữ lấy tay Trình Diệp ấn xuống: “Đừng, con gái đang ở bên ngoài.”
Mê Truyện Dịch
Lúc Trình Diệp mới kéo cảm xúc thất thố trở , nhưng ông vẫn buông tha mà đè lên phụ nữ , bàn tay to vuốt ve khuôn mặt phụ nữ: “Tuyết Nhi, em vẫn xinh như , hả? Có luôn nghĩ khi thấy là nhất từng thấy?”
Bạch Tuyết thật sự tiếng bước chân của con gái bên ngoài cửa, tiết tấu mắng chửi : “Ông gì thì là cái đó, ông buông .”
Trình Diệp hề dậy, ông nhớ rõ rành mạch, tư liệu con trai đưa cho ông, năm đó Bạch Tuyết bỏng nặng để diện tích sẹo hề nhỏ, đó phẫu thuật cấy da một bộ phận, nhưng theo điều , bây giờ Bạch Tuyết vẫn còn một vài chỗ còn sẹo bỏng nghiêm trọng.
Trình Diệp nghĩ nhiều như , cho dù mặt của bà bỏng đến thể gặp , ông đều bà , khuôn mặt của bà , nghĩ dung nhan của bà so với hai mươi mấy năm hề đổi!
Xem Trình Diệp con trai ông đùa cợt thêm một nữa!
Đích xác Trình Thiên Vũ cố ý cho cha già của khuôn mặt của Bạch Tuyết bất kỳ vấn đề gì, chỉ là ở nơi ánh sáng quá chói che bằng khăn lụa.
Trình Diệp buông Bạch Tuyết , nhưng cũng chỉ đè nặng bà nữa, trực tiếp ôm lên, hai cùng mép giường: “Để ôm em thêm một lát.”
Bạch Tuyết giãy giụa nữa, giãy giụa với đàn ông khác gì tự tìm rắc rối, bằng cứ để ông ôm, bao nhiêu năm nay, Bạch Tuyết đương nhiên chỉ một thấy Trình Diệp TV, cho nên, trong giây phút thấy sống, bà dường như ảo giác cơ hồ mỗi ngày đều cùng ông gặp mặt!
Bạch Tuyết dựng tai kỹ tình huống bên ngoài, trừng mắt đàn ông nào đó đang chằm chằm ngắm bà: “Ôm một phút nữa thôi.”
Trình Diệp trả giá: “Mười phút!”
Bạch Tuyết nổi giận: “Ông từng ôm qua phụ nữ.”
Trình Diệp nhắm mắt cảm thụ hương vị của phụ nữ bên cạnh: “Hơn hai mươi năm, từng ôm phụ nữ nào, đều c.h.ế.t lặng phụ nữ trông như thế nào!”
Bạch Tuyết cằm nào đó vài giây, lạnh giọng mỏi mệt : “Ông cần gì ! Với phận và địa vị của ông, dạng phụ nữ nào mà .”