“Ừ, dạng phụ nữ nào cũng , cơ hồ lúc nào là đối quyến rũ các loại, nhưng thể hạ thủ với mấy phụ nữ đó.” Người đàn ông giọng điệu mệt mỏi mang theo thê lương lâu.
Thật lâu , Bạch Tuyết mới đẩy nhẹ đàn ông , lúc mới phát hiện Trình Diệp thế mà ôm bà ngủ mất .
Trái tim phụ nữ vốn mềm yếu, rốt cuộc đây chính là đàn ông mà bà yêu hơn nửa đời, trả giá bằng cả sinh mạng, rốt cuộc ông cũng gì sai, sai chính là lúc ông và gia tộc của ông đủ lớn mạnh, giờ đây, bà đối ông thật lòng vài câu vài chuyện gì quá mức, bà thực sự thể !
Bạch Tuyết đặt tay mạch đập của , giữa mày nhíu , giấc ngủ của Trình Diệp vô cùng , từ mạch tượng xem , ông hẳn là quen dùng thuốc an thần giấc ngủ.
Người đàn ông nhíu mày: “Tuyết Nhi?”
Mê Truyện Dịch
Tay Bạch Tuyết chợt dừng : “Ông giả vờ ngủ lừa .”
Khóe môi đàn ông khẽ hạ xuống: “Không lừa em, thật sự mệt, ôm em ngủ đến thiên hoang địa lão!”
Bạch Tuyết đưa tay xoa nhẹ giữa hai hàng mày của Trình Diệp: “Được , con gái còn ở bên ngoài lo lắng quỷ háo sắc ông bắt nạt đấy, chút nữa giúp ông lấy một ít thuốc trung y về uống.”
Đôi mắt Trình Diệp đột nhiên mở, Bạch Tuyết: “Vậy còn em? Em và con gái thì ? Muốn dùng mấy bao thuốc trung y tống cổ ?”
Bạch Tuyết cụp hàng lông mày: “Huyết áp và tình trạng các cơ quan của ông đều , khẳng định liên quan đến tính tình thối của ông.”
“Lời của em là ý gì? Em khai mấy bao thuốc trung y cho là ý gì?” Trình Diệp kích động nắm lấy bả vai Bạch Tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6222-ngu-den-thien-hoang-dia-lao.html.]
“Tê ~ đều ông đừng kích động mà, ông hai con thế nào? Chẳng lẽ cứ như dọn dẹp đồ đạc đến Hải Thành cùng ông, ở nhà họ Trình ? Chuyện quá bất ngờ, dù ông cũng cần cho và con gái thời gian trao đổi nữa chứ!”
Trình Diệp cảm thấy bản mất khống chế bà niết đau, lúc mới buông tay xoa nhẹ bờ vai Bạch Tuyết: “Tuyết Nhi, thực xin quá kích động, em thương ? Để xem.”
Trình Diệp đưa tay bắt đầu tiến lên phía cổ áo Bạch Tuyết, Bạch Tuyết kích động giữ lấy tay: “Không cần.”
Tay Trình Diệp ngừng , đôi mắt Bạch Tuyết đang trốn tránh: “Tuyết Nhi, ?”
“Quá khó coi, đều là vết bỏng, lúc tiền chỉ thể giải phẫu cấy da mặt và cổ……” Bạch Tuyết dứt lời, nước mắt nóng bỏng rơi mu bàn tay của đàn ông.
Chỉ nháy mắt , lòng bàn tay thô dày của đàn ông chạm nhẹ gương mặt Bạch Tuyết, nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt của bà: “Không hết, việc gì là may mắn lắm ! Trình Diệp coi trọng vẻ bề ngoài của em! Buông tay, để xem.”
Đến khi Trình Diệp thấy những vết bỏng trải dài Bạch Tuyết, mới chậm rãi nhắm mắt: “Lúc đau ? Em phụ nữ ngốc tìm …… Em thế nhưng cùng nhà họ Lan lừa nhiều năm như ……”
Một lúc lâu , Bạch Tuyết và Trình Diệp mới khỏi phòng, con gái bảo bối của bọn họ thế mà ở trong phòng bếp mân mê nấu một bàn đồ ăn cho hai họ.
Bạch Tuyết đến Trần Sa Sa còn đang đeo tạp dề luống cuống tay chân nấu đồ ăn trong phòng bếp, trừng mắt đàn ông đang ôm lấy eo bà, hô to : “Ai u bảo bối của , con nấu cơm , nhanh buông mau, để .”
Trần Sa Sa đầu Trình Diệp mỉm : “Còn một món ăn nữa thôi ạ!”
Bạch Tuyết cầm lấy d.a.o phay trong tay con gái: “Được , món còn để , con ngoài chuyện với ba con !”