Hôm nay, Cố An Ninh đợi xe buýt của trường ở cổng nhà, nhưng cô giáo gọi điện và rằng hôm nay lãnh đạo đến trường kiểm tra. Bọn trẻ sẽ tan học cuối giờ học như thông thường.
Lúc , Cố An Ninh đành chuyện cùng với một phụ cũng đang đợi đứa trẻ, lát đó chiếc xe đến.
Mê Truyện Dịch
Điều hạnh phúc nhất của Cố An Ninh mỗi ngày là nắm tay hai bé con , chúng dễ thương suốt chặng đường về nhà. Mỗi ngày từ cổng nhà, cách ngắn ngủi đều vô cặp mắt ghen tị chú ý tới, quả là một loại tự hào và hạnh phúc thể thành lời!
Hôm nay vẫn , hai đứa bé bước khỏi xe và thấy Cố An Ninh liền : "Mẹ ơi, ơi ~"
"Cục cưng, đến đây ~moaz, moaz ~"
Cố An Ninh hôn vài cái lên mặt hai đứa nhỏ, nhanh chóng mở chai nước và nhét tay mỗi đứa một cái chai.
Bỗng nhiên, một phụ , mỗi gặp ở cổng đều hàn huyên vài câu trong lúc chờ xe đưa đón học sinh. Người phụ nữ hôm nay cùng chồng đến đón đứa bé, thấy ba con Cố An Ninh, cô nhiệt tình : "A! mấy ngày nay thấy hai đứa một trai một gái đáng yêu .."
Gia đình chỉ con trai nên yêu thích Ninh Ninh mà , cô đùa: “Người xinh ơi, để cho con trai nhà chúng đính hôn với con gái cô nào?”
Ba lớn bắt đầu chuyện trong khi bộ, ba đứa trẻ đang chơi mặt họ với cái cặp học sinh dễ thương lưng.
Ba đứa trẻ đang chơi trong khu sinh hoạt của cộng đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6691-cung-nhau-di-an-mot-bua-danh-cho-tre-em.html.]
Người phụ nữ đó là cố ý vô ý nên chuyển cuộc trò chuyện: "Này, tại bao giờ thấy bố của hai đứa bé ? Sẽ giống như nhà chúng chứ? Hôm nay mạnh mẽ kéo đến đây để cùng đón bọn trẻ đó. "
Cố An Ninh cong miệng trả lời một cách tự nhiên: "Anh bận. Đây là do liền hai đứa trẻ . Anh kiếm tiền để nuôi bọn trẻ, đúng ? Vì ở Hải Thành, đến thị trấn bên ngoài để kiếm tiền!"
Cố An Ninh vẫn lo lắng về Hoắc Lệ Hành của Diệp Minh Nguyệt, vì , gần đây trông chừng bọn trẻ chặt chẽ, hầu như chơi trong sân chung nữa, tan học cái là mang về nhà.
Hôm nay chỉ một Cố An Ninh nên cô chào phụ nữ và đưa hai đứa bé về nhà sớm.
Hai vợ chồng trò mặt Cố An Ninh, khách khí yêu cầu đứa con của họ chào hẹn gặp với ba con.
mà Cố An Ninh trái phái dắt hai đứa trẻ mới xa, phụ nữ với chồng: "Chồng, em cho , phụ nữ chắc chắn là tiểu tam. Người trong khu phố đều như , đây em bao giờ thấy đàn ông nào cả!"
Người đàn ông sốt ruột cau mày: "Em thì gặp ai cũng là tiểu tam."
Những lời trào phúng kiểu chỉ một rơi lỗ tai của Cố An Ninh, cô cũng thể bịt miệng đám đó, nhưng mỗi thấy những lời như ở mặt hai đứa nhỏ, Cố An Ninh lòng rối bời, lôi kéo hai đứa con về phía , nhưng lòng bàn chân mỗi lúc một nặng hơn, luôn cảm thấy cuộc hành trình thật vất vả và dài lê thê.
Bốn năm qua, là tiểu tam, là tình đàn ông bỏ rơi, chồng bỏ, vân vân… cô đủ thứ chuyện xa, nhưng lúc , mặt hai đứa nhỏ một nữa, Cố An Ninh tại , mũi đặc biệt chua xót.
Đột nhiên, Ninh Ninh hỏi: "Mẹ ơi, hôm nay cô giáo tuần sẽ Ba Ba và sẽ dẫn các con chơi trò chơi cùng ! Con nếu trai và con Ba ba?"