Âm thanh rò đột ngột truyền tai của Hoắc Lệ Hành, ngay lập tức theo bản năng kích thích đến dây thần kinh .
đây là phản ứng của một đàn ông bình thường! Hoắc Lệ Hành nhíu mày, bắt đầu chút vui, vốn chút đang , nhưng thấy Cố An Ninh và một đàn ông nhiệt tình tán tỉnh , trong lòng của thoải mái, nguồn góc của sự thoải mái ở ?
Hoắc Lệ Hành tỏ vẻ gì, nhưng đáy lòng hừ lạnh một tiếng, âm thầm than thở, con cái bệnh thành như , mà còn tâm trạng tán tỉnh đàn ông khác ?
Cố An Ninh cô đúng là một !
Hoắc Lệ Hành khinh thường Cố An Ninh, chân dài bước hai bước liền đến cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán của Ninh Ninh, thật đứa nhỏ cũng ngủ.
Ninh Ninh cảm giác một bàn tay to lớn mang đến cảm giác an nhưng xa lạ, liền nhanh chóng mở mắt , đáng yêu : "Chú..."
Hoắc Lệ Hành cúi thấp đầu, trán áp lên trán Ninh Ninh: "Ninh Ninh, khó chịu ?"
Vốn là bác sĩ, Hoắc Lệ Hành vốn chứng kiến vô khoảnh khắc sinh lão bệnh tử, mà giờ phút quên là một bác sĩ, cứ như vì lo lắng áp trán của Ninh Ninh, cảm giác hẳn là thấp, đoán đại khái là ba mươi tám độ.
"Mẹ..."
Ninh Ninh vẫn còn chút mơ hồ, cho nên khi Hoắc Lệ Hành liền kêu một tiếng chú thì cảm thấy đúng, nhanh chóng kêu , bàn tay nhỏ bé bắt đầu huơ huơ, đây là bản năng phản ứng của trẻ nhỏ, dù thì Hoắc Lệ Hành đối với Ninh Ninh mà là một ông chú xa lạ.
Vẻ mặt của Hoắc Lệ Hành lập tức trở nên âm trầm, đầu Cố An Ninh: "Cố An Ninh, con bé kêu cô." Giọng điệu mang theo chút ý hận cùng với chút lệnh theo thói quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6841-do-an-cua-chu-co-doc.html.]
Đầu dây bên đương nhiên cũng thấy giọng của Hoắc Lệ Hành, liền kêu rên ai oán: "Angel... trễ như mà bên cạnh em còn đàn ông? Nói, em đang lêu lổng với tên đàn ông nào? Em sẽ cho cơ hội mà..."
Cố An Ninh chóng mặt: "Ôi, đừng quá, chuyện đó, khi gặp chúng , còn chuyện, cúp máy đây."
Sau khi Cố An Ninh cúp điện thoại liền nhanh chóng đến giường bệnh của Ninh Ninh, nhưng vẫn để ý đến Hoắc Lệ Hành, cô bây giờ bản mà gì đó với Hoắc Lệ Hành thì chính là tự tìm khó, hơn nữa, suốt một đường Lục Bắc vẫn luôn gọi điện sắp xếp bác sĩ và phòng bệnh, đoán chừng ở nơi đây, đàn ông Hoắc Lệ Hành nâng lên thành thần luôn !
Cho nên nếu thể chọc thì cứ coi như mắt tật, thấy là .
Mê Truyện Dịch
Cố An Ninh sờ lên trán của Ninh Ninh, vẫn nóng: "Bảo bối , con chỗ nào khoẻ ?"
"Mẹ ôm."
Ánh mắt tinh thần của Ninh Ninh vụt sáng, Ninh Ninh như khiến Cố An Ninh thấy mà đau lòng, phát sốt còn tính, mấu chốt là đứa nhỏ còn ói mửa tiêu chảy, chuyện đến lớn còn thể chịu nổi.
Cố An Ninh nhanh chóng tháo vách ngăn hai bên giường bệnh xuống, bế Ninh Ninh lên, đưa tay cầm lấy bình nước: "Bảo bối , uống miếng nước con!"
Ninh Ninh híp mắt, vẫn Hoắc Lệ Hành, khuôn miệng dễ thương theo bản năng hé mở , cắn bình nước mà Cố An Ninh đặt môi cô bé, uống hai ngụm nước xong liền lắc đầu: "Ninh Ninh uống nước nữa."
Lúc , y tá gõ cửa tiến , thấy Cố An Ninh đang ôm đứa nhỏ ở giường, dường như đang tìm tư thế thoải mái để , y tá liền về gương mặt lạnh lùng của Hoắc Lệ Hành ở bên cạnh: "Thầy Hoắc, xin nhích sang một chút, đo nhiệt độ cơ thể cho đứa nhỏ."