Cố An Ninh thở dài: "Không cần . Bây giờ căn bản là cả, nơi còn là một bệnh viện cao cấp ở Hải Thành mà! Chỉ là con nít phát sốt, biếng ăn mà còn trị thì mở bệnh viện gì. Anh đừng phiền đến dì Tuyết, ngày mai kiểm tra mà gì đáng ngại thì sẽ đưa con bé về nhà."
Bây giờ dì Tuyết cũng xem như là nhỏ của Trình Thiên Vũ !
Hoắc Lệ Hành mà phiền đến dì Tuyết thì chẳng lẽ Trình Thiên Vũ ?
Cố An Ninh thật sự bản khiến cho đồng cảm giống như chị Tường Lâm, thật mấy năm nay nếu gặp chuyện khó khăn lắm thì mới chủ động tìm Trình Thiên Vũ, bình thường đều tự cắn răng chịu đựng, lẽ đó là thói quen trong thời gian dài!
Bây giờ suy nghĩ một chút, hình như cũng khổ đến !
Thật một phụ nữ mới hai mươi tuổi hai đứa con nhỏ, thể cực khổ!
Chẳng qua là do mỗi ngày đều bận rộn, thời gian cứ vô tri vô giác trôi qua, cho nên mới thèm nghĩ nữa, so sánh với những bên cạnh, thời gian là , chỉ một cắn răng tiến lên phía , là thói quen mà thôi!
Hoắc Lệ Hành chằm chằm Cố An Ninh: "Rốt cuộc là cô đang sợ cái gì?"
Cố An Ninh vui đối mặt với Hoắc Lệ Hành: " , bởi vì xuất hiện luôn mang đến xui xẻo cho hai đứa con của , Hoắc Lệ Hành, nhất định sẽ cố gắng dùng hết đời khiến cho c.h.ế.t chỗ chôn."
Từng lời của Cố An Ninh đều là hận đến nghiến răng nghiến lời mà .
Hoắc Lệ Hành chắc chắn : " cũng , cô cơ hội khiến cho c.h.ế.t chỗ chôn. Cho nên nhanh chóng quần áo , bế thì là bế hai đứa , chứ chẳng lẽ bế cô ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6872-doi-voi-ba-me-co-toi-khong-then-voi-luong-tam.html.]
Cố An Ninh chỉ chỉ bên ngoài: "Nếu thì phiền Hoắc ghế ngoài cửa , đến khi nào thì tùy, nhưng mà ở đây thì . Hoắc Lệ Hành, đừng giả bộ với , nhiều năm như , dù vô dụng thế nào thì cũng học một điều, đó là lóc om sòm, khiến đàn bà chanh chua như tức giận thì hậu quả chính là cùng đồng quy vô tận."
Rốt cuộc thì Hoắc Lệ Hành vẫn thể hồi phục, bản cũng là sẽ chịu uất ức, nhưng mà Cố An Ninh lúc nào quên chọc giận cả.
" vẫn hiểu, ở chỗ trông con bé thì chọc giận cô?"
Sắc mặt Cố An Ninh lạnh ngắt: "Đương nhiên là chọc giận , với chẳng quen gì, đêm hôm khuya khoắt mà ở trong phòng của , thấy tên rác rưởi như thì sẽ buồn nôn, sẽ sợ hãi, cách nào nghỉ ngơi và việc bình thường , chẳng lẽ hiểu?"
Hoắc Lệ Hành mím chặt môi, yết hầu chuyển động thật lâu, đó mới chậm rãi nâng tầm mắt lên: "Cố An Ninh, cô thể chuyện đàng hoàng một chút ?"
Mê Truyện Dịch
Cố An Ninh ghét bỏ Hoắc Lệ Hành, lắc đầu: "Không thể. Hoắc Lệ Hành, nhắn với vợ của , chỉ cần còn sống thì nhất định sẽ bắt hai tên cẩu nam nữ các dùng thứ m.á.u chó của các để tế linh hồn ba . Hai chờ đó, nhất định sẽ tìm chứng cứ."
Chân mày của Hoắc Lệ Hành càng nhíu chặt: "Cố An Ninh, cô ý gì? Ý của cô là hại c.h.ế.t ba cô ?"
"Hừ."
Cố An Ninh hừ lạnh một tiếng : " cũng như , cẩu nam nữ hai cấu kết với chuyện ác, chẳng lẽ hại bọn họ thì tự bản hai ?"
Hoắc Lệ Hành hít sâu một : "Cố An Ninh, Hoắc Lệ Hành duy nhất chuyện với cô thì đều nhớ kỹ, duy chỉ chuyện của ba cô, thẹn với lương tâm."