Chị Dương vốn là một trách nhiệm, chị nghĩ gì nhiều mà chỉ bất ngờ một chút gật đầu và : “Vậy thì cô chủ cùng đó tìm !”
Diệp Minh Nguyệt tỏ khá khó xử: "Chị Dương, chị đừng nghĩ ngợi gì. chỉ nghĩ là dì Ngô về từ lúc chập tối mà chúng vẫn lục phòng dì , mai dì tới sẽ cảm thấy bất công, thế nên để còn mặt thì cứ kiểm tra qua cả phòng chị nữa nhé, chị thấy ?”
Chị Dương : “Vẫn là cô chủ suy nghĩ chu , đúng là chúng vẫn nên qua đó tìm một chút.”
Vài phút , Diệp Minh Nguyệt ở cửa phòng chị Dương nhưng chẳng gì cả, cô để chị Dương tự lục lọi.
"Thôi quên , đừng bận tâm về nó nữa, cũng chỉ cho chị cho thôi mà. Không cần cố gắng như . Thôi , chị cứ ngủ ! Để tìm trong phòng xem, chị cứ nghỉ sớm !"
Diệp Minh Nguyệt quanh ánh mắt cô dừng ở chiếc áo hình đứa trẻ ngộ nghĩnh đang thêu dở bàn cạnh giường ngủ của chị Dương.
Chị Dương đầu và thấy Diệp Minh Nguyệt đang chằm chằm chiếc áo đang đan dở của , liền mỉm và : "Thưa cô chủ, đây là quà đang đan cho cháu ngoại , để cô chê ."
Diệp Minh Nguyệt tỏ chỉ đơn thuần là tò mò, chị Dương: “Đẹp thật đấy, thể xem một chút ?”
Chị Dương cầu còn đươc: “Đương nhiên là !” Vừa chị thận trọng mà cầm chiếc áo len mũ sắp thành lên, nâng niu nó như báu vật, đó, một cuộn len lăn xuống sàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6901-kha-nang-dien-xuat-than-sau.html.]
Diệp Minh Nguyệt nhanh chóng xuống nhặt cuộn len lên hộ chị Dương, nhưng ngay lúc cô dậy, một sợi dây chuyền từ trong cuộn len rơi !
Trong chốc lát, chị Dương và Diệp Minh Nguyệt đều sững sờ!
Ngay đó, chị Dương hồn , Diệp Minh Nguyệt lắc đầu lia lịa: "Thưa cô chủ, thề là chuyện gì hết..."
Khuôn mặt và ánh mắt của Diệp Minh Nguyệt lập tức trở nên đanh , cô chằm chằm chị Dương: " tin chuyện đang xảy , nhưng sự thật là sợi dây chuyền tìm ở trong phòng của chị, chị mới thể nghĩ chuyện liên quan gì tới chị? Hay là sợi dây chuyền tự mọc cánh mà bay đến phòng chị?"
Tuổi chị Dương quá lớn, chỉ là lúc ở nông thôn, phụ nữ đều lấy chồng từ sớm, cho nên, hiện tại, dù chị tới năm mươi tuổi nhưng con gái trong nhà đều lấy chồng, cho nên chị Dương cũng lên chức bà ngoại, nhân lúc rảnh rỗi thì lôi len đan áo cho cháu ngoại.
Chị Dương từ sớm rời quê lên thành phố rửa bát cho nhà hàng đến mấy nhà giàu chăm sóc con cái cho họ, đó chị phát hiện lương của bảo mẫu cao cấp và giúp việc thâm niên cao nên tìm một cơ sở đào tạo bảo mẫu và giúp việc để lấy chứng chỉ và xin cho một nhà giàu .
Chị Dương nấu ăn ngon, đặc biệt là các món đặc sản của địa phương, tuổi quá cao còn nhanh nhẹn, năng lực nên khi Lí Văn Huy đến trung tâm đăng kí tìm một giúp việc, chị Dương mới từ quê thành phố với ý định tìm một công việc khác liền ngay lập tức trung tâm đề cử cho Lí Văn Huy.
Bởi thế, chị Dương là một giúp việc trải đời chứ là một bà dì chất phác lương thiện mới từ quê lên.
Chị Dương hủy hoại sự nghiệp của ở đây, chị già, chị còn kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa chị cũng nhận cái thứ vu oan giá họa .
Mê Truyện Dịch
Chị Dương cũng là một bình tĩnh và vững vàng, chị chút nao núng mà Diệp Minh Nguyệt: "Thưa cô chủ, cô báo cảnh sát ! sẽ cho lẽ."