“Không cần.”
Cố An Ninh thể hiện sự ghét bỏ, quăng cho Hoắc Lệ Hành hai chữ xong liền lườm   một cái: “  thích dùng đồ cũ của  khác,  dùng văn phòng   của  là  .”
Giờ phút , Cố An Ninh thật  chừa cho Hoắc Lệ Hành chút mặt mũi nào, mà bọn họ cũng  thể trách cô  . Rõ ràng là     quấy rầy cuộc sống của bọn họ, thế mà   bao lâu,    như âm hồn bất tán xuất hiện ở đây. Điều  khiến cho Cố An Ninh cảm thấy  bực bội!
Hơn nữa, văn phòng cũ của Hoắc Lệ Hành là do   và Diệp Minh Nguyệt cùng  sử dụng. Mặc dù thời gian sử dụng của bọn họ  đến một tuần, nhưng Cố An Ninh  , nhất định bọn họ   cái gì  thể miêu tả trong căn phòng đó , cô mới  cần đó!
Về  nội tình của “Thiên Sứ Giá Đáo”,  ngoài như Đường Thần và Trần Sa Sa cũng  tiện xen , cho nên, hai  chỉ   một bên mà  ngóng thôi.
Mê Truyện Dịch
Hạ Tấn Mặc đưa mắt  Hoắc Lệ Hành,    sang  Cố An Ninh,      gì nữa.
Cuối cùng, Hoắc Lệ Hành tự cho  một bậc thang để bước xuống: “Không cần  rối rắm nữa. Cái đó, Tổng giám đốc Hạ,  cho  sửa sang văn phòng đó  giúp , thêm một gian phòng nghỉ nữa.”
“Hả? Phòng nghỉ? Anh  ở  công ty ?” Hạ Tấn Mặc kinh ngạc.
Hoắc Lệ Hành từ tốn : “Vậy chẳng lẽ mỗi   đến đây xử lý công việc đều  tự bỏ tiền  ở khách sạn ? Cậu  trả tiền cho  ?”
Hạ Tấn Mặc tính toán một chút, nhưng mà tính  ! Anh  đành  thỏa hiệp: “Được  ,  nhanh chóng cho   sửa sang ,   tiếp tục bàn bạc công việc.”
Đường Thần như sợ thiên hạ  đủ loạn, nhẹ nhàng chêm thêm một câu: “Tổng giám đốc Hoắc,  nhớ  và bà xã  mua một căn biệt thự cao cấp ở Hải Thành  mà! Sao    là   chỗ ở chứ?”
Mỗi câu mỗi chữ của Đường Thần như đ.â.m  tim Hoắc Lệ Hành  đau! Anh cũng  cần đặc biệt nhắc nhở bạn bè đến như  !
Hoắc Lệ Hành  câu  của Đường Thần chọc đến tức đỏ mặt,   giận dữ : “Bán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7302-tong-giam-doc-hoac-ngheo.html.]
Đường Thần càng kinh ngạc hơn: “Bán ? Sao  bán nhà chứ?”
Hoắc Lệ Hành cố nén cơn giận xuống,   nghiến răng, trầm giọng xuống mà : “Nghèo.”
“Phụt ~ Ha ha ha ha………”
Trần Sa Sa  nhịn   lớn tiếng, Hoắc Lệ Hành  mà dám mở miệng  một tiếng nghèo, thật     c.h.ế.t !
Cố An Ninh là  bình tĩnh nhất, chờ khi Trần Sa Sa  xong, màn cào cấu của Đường Thần và Hoắc Lệ Hành kết thúc, Cố An Ninh nghiêm túc  chằm chằm  màn hình máy tính mà : “Tổng giám đốc Đường, Sa Sa, bây giờ chúng  nghiêm túc một chút, tiếp tục bàn bạc  chuyện cho xong xuôi, nếu  thì  kịp thời gian để chuẩn  đó.”
Trần Sa Sa ngoan ngoãn  ngay ngắn : “Được, cô  .”
Cố An Ninh hỏi: “Hai  định chuẩn  bao nhiêu phù dâu và phù rể? Chúng  cần  để chuẩn  sẵn nhà tạo mẫu và trang phục.”
Trần Sa Sa tỏ vẻ chán chường: “ chỉ  một  bạn  thôi, mà giờ cũng  tìm thấy. Bây giờ    phù dâu nào cả, cho nên mới  mượn hai bé đáng yêu nhà cô  hoa đồng, mà cô cũng  đồng ý.”
“Tìm  thấy? Một  sống sờ sờ  đó   tìm  thấy?” Cố An Ninh bắt đầu cảm thấy  kỳ lạ, thuận tiện dời  chuyện bọn họ  mượn An An và Ninh Ninh  hoa đồng, cô tuyệt đối  để hai đứa nhỏ nhà cô trở thành trung tâm bàn tán của những  trong cái giới đó.
Đường Thần nhíu mày,  đưa tay xoa gáy Sa Sa, trong mắt  là vẻ cưng chiều cô: “Người em  là Triệu Tử Khanh ?”
Hốc mắt Trần Sa Sa bỗng chốc đỏ lên: “Còn là ai  nữa? Em chỉ  một  bạn  nhất đó thôi mà cũng   chọc cho tức c.h.ế.t luôn !  là đồ đáng ghét~”
Đường Thần bất đắc dĩ: “Rồi  ,  nhất định sẽ đào hết ba thước đất lên tìm Triệu Tử Khanh về cho em. Nếu như mà thật sự tìm  ,  để Cố An Ninh  phù dâu cho em   ?”