Vấn đề của Đồng Lôi là uống rượu, cô gấp đến mức thể chờ đợi tìm nơi giải tỏa!
Giờ phút , Đồng Lôi mơ hồ, lý trí đều còn, cô gái lăn lộn vì cảm thấy khó chịu, cho chuyện lên giường trở nên thất bại thảm hại.
Giờ phút cô đàn ông là ai, chỉ đó chính là đàn ông, là sợi rơm cứu mạng cô cần.
Trình Thiên Vũ là đàn ông bình thường, một phụ nữ xằng bậy như , mà nhịn thì còn đàn ông nữa .
Giây tiếp theo, Trình Thiên Vũ nắm lấy tay cô gái sửng sốt nhưng vẫn lắc lắc cái đầu đang mơ hồ, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Nói, cô là lễ vật của ai?"
"Khụ, hu hu... Cầu xin ..." Cô gái chảy nước mắt ho khan một tiếng.
Mê Truyện Dịch
Cái gì... lễ, vật... !
Đồng Lôi đầu óc mơ hồ ợ một ngụm rượu, đưa tay ôm lấy cổ đàn ông, giọng nhẹ nhàng còn mang theo chút trầm khàn: ", là... lễ, lễ vật của ... !"
Trình Thiên Vũ nhíu mày, buồn bực nắm lấy tay Đồng Lôi, : "Phụ nữ ti tiện dâng đến tận cửa . Cô đừng hối hận đấy."
Sáng sớm hôm , tiếng nước chảy róc rách phát từ phía phòng tắm khiến Đồng Lôi còn đang ngáy o o giường nhíu mày, cô bắt đầu chậm rãi mở to hai mắt, dậy. Cô chống hai tay lên giường, đầu óc choáng váng từng , đau đớn vô lực hệt như xe tải nghiền qua.
Quần áo lộn xộn mặt đất, thở kiều diễm nam nữ qua , tất cả đều nhắc nhở cô chuyện xảy tối hôm qua.
đây là nhà của sếp nên những đàn ông tối hôm qua chắc chắn đều quen !
Đồng Lôi kịp suy nghĩ quá nhiều, định vội vàng rời khỏi đây khi đàn ông , chuyện xem như cho qua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7591-noi-di-can-bao-nhieu-tien.html.]
Đồng Lôi thật sự gây chuyện, những đàn ông đến đây hôm qua đều phú thì cũng quý, một ai thể tùy tiện dây , nếu sẽ khiến sếp khó xử.
Đồng Lôi về phía phòng tắm, tính toán từ lúc đàn ông xuống giường lẽ còn cần một lúc nữa mới xong! Vậy thì cô thể lặng lẽ chạy khỏi phòng khi .
Một tay cô đỡ eo nhẹ nhàng nâng cơ thể đau đớn từ chăn lên xuống giường, mới mặc quần áo tử tế, giày khom lưng bước về phía cửa thì phía bỗng ‘lạch cạch’ một tiếng, cửa phòng tắm kéo , một giọng nam trầm thấp thuần hậu mang theo sự lạnh lùng lười biếng khiến Đồng Lôi rùng .
"Đợi ." Hai chữ thốt m.á.u Đồng Lôi đều ngưng tụ .
Sao giọng quen thuộc đến ?
Ngay đó, Trình Thiên Vũ đụng đến công tắc mở đèn trong phòng lên, bỗng chốc cứng ngắc, m.á.u như chảy ngược.
Tuy Đồng Lôi đưa lưng về phía Trình Thiên Vũ, nhưng hôm qua cô dùng phận thư ký tham dự tiệc, còn lấy phận một nhân viên tham dự cuộc họp, cho nên, cô vẫn còn mặc chiếc váy công sở màu hồng nhạt .
Quan trọng là Đồng Lôi việc ở công ty Trình Thiên Vũ năm năm ! Tuy thư ký riêng cho đến hai năm, nhưng trang phục và kiểu tóc , ánh đèn, bóng dáng nghĩ cô là Đồng Lôi cũng !
Khoảnh khắc tiếp theo, Trình Thiên Vũ nhíu mày, kéo Đồng Lôi xoay .
Tận đáy lòng Đồng Lôi thầm cầu nguyện Trình Thiên Vũ, nhưng liền mở to hai mắt , bình tĩnh về phía đàn ông mặt, đàn ông việc cùng mỗi ngày.
Khóe môi Đồng Lôi giật giật vài cái: "Tại thể như ..." Cô cảm giác như sét đánh.
Còn biểu cảm của Trình Thiên Vũ cũng khá hơn chút nào, hai đều như ăn thứ gì đó nhưng thể nôn nổi.