Dung Ngụy nắm lấy cổ tay Triệu Tử Khanh: “Đi mau lên, cấp , nếu thể đưa em đến trong thời gian cho phép, thì sẽ “thưởng” chạy việt dã năm mươi cây đó.”
Không tối hôm qua mới là lãnh đạo cấp cao nhất ở chỗ ? Bây giờ một cấp nữa ?
mà Triệu Tử Khanh cũng đấu sức Dung Ngụy, cô đành nhẹ giọng lóc, năn nỉ: “Tay của sắp bẻ gãy .”
Dung Ngụy chạy nới lỏng tay , nhưng vẫn buông tay cô , cúi đầu xem xét cổ tay cô một chút, đúng thật là hằn mấy dấu ngón tay đỏ nè, thề là dùng sức đó!
Dung Ngụy căng thẳng : “Có đau lắm ?”
“Ừ, đau lắm luôn~” Triệu Tử Khanh cũng nhanh trí, vành mắt liền đỏ lên.
Dung Ngụy lập tức sợ hãi, nhưng mà để dỗ đây? Hay cần tìm cho ý kiến giúp ? Thôi bỏ , đưa Triệu Tử Khanh gặp lãnh đạo mới tìm mấy cấp giúp cho ý kiến, cái tay đỏ chắc lãnh đạo cũng thấy . Ngặt một nỗi là cả trung đoàn trưởng và tham mưu trưởng đều thành phố họp hành hết cả , đến chiều mới về tới!
Dung Ngụy xoa nhẹ lên chỗ cổ tay của Triệu Tử Khanh một chút: “ đưa em về thoa chút thuốc mỡ.”
Triệu Tử Khanh cảm thấy khó hiểu: “Không gặp mặt lãnh đạo của ?”
“Tới giờ cơm chiều gặp luôn một thể.” Dung Ngụy xong liền kéo tay cô về.
Lúc cũng còn sớm, bây giờ bôi chút thuốc mỡ giảm sưng cho cô thì tới chiều là thấy gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8202-khanh-khanh-long-toi-chiu-trach-nhiem-voi-em.html.]
Dung Ngụy là đưa Triệu Tử Khanh lên núi chơi, hỏi cô .
Triệu Tử Khanh bên ngoài một chút: “Bây giờ luôn , trời còn sớm như lên núi gì chứ?” Chỉ là, cô vẫn chút , dù thì từ đầu tiên thấy Dung Ngụy, cô bắt đầu yêu thích Bắc Tây Tạng vì bất cứ lý do nào cả.
mà Dung Ngụy bắt đầu tìm quần áo cho cô : “Những gì nợ em, sẽ cho em gấp bội, bắt đầu từ chuyến đến Bắc Tây Tạng .”
Thấy Triệu Tử Khanh lời nào, Dung Ngụy , thẳng mắt cô mà : “Em từ chối , trừ phi em chê bai là một tên quân nhân nghèo, chê bai từng ly hôn.”
“ .” Triệu Tử Khanh theo bản năng mà thốt lên, nhưng lời , cô chỉ hận thể nuốt trở . Đã tự với lòng là cô thích , cô né càng xa càng , dù thì là một mà cô thể mơ tưởng “trèo cao” !
Triệu Tử Khanh xong liền ủ rũ mà cụp mắt xuống, nhưng mà Dung Ngụy cảm thấy như một lời chân thật nhất, nhất thế giới . Anh từng bước tiến chỗ cô, mãi cho đến khi ôm lấy cô lòng, bàn tay to lớn giữ chặt gáy cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn!
Lúc , Triệu Tử Khanh mới bất tri bất giác mờ trừng lớn hai mắt lên, cô thấy gương mặt đep trai đó cách vài mi-li-mét. Trời ơi! Cô đang ? Sao hôn cô ?
Một giây khi phản ứng , cả gương mặt và hai lỗ tai Triệu Tử Khanh đều đỏ hết cả lên, bởi vì đầu và eo cô đang giữ chặt, nên cô chỉ thể đánh mấy cái mà thôi. mà đàn ông luyện tập , cả đều cuồn cuộn cơ bắp, mấy cái đánh của cô thấm tháp gì với cả.
Mà Dung Ngụy vốn chỉ nghĩ đặt lên môi cô một dấu ấn của riêng , nhưng sức mê hoặc con gái quá lớn, khiến cho đàn ông chỉ nuốt thẳng cô trong bụng.
Thấy Triệu Tử Khanh giãy dụa, Dung Ngụy trực tiếp nửa ôm nửa kéo cô đến chỗ tay vịn của sofa, đem nhốt cô giữa và tay vịn ghế, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu: ‘Khanh Khanh, cảm ơn em, em đó giờ đều ghét bỏ !”
Mê Truyện Dịch
Tuy rằng Triệu Tử Khanh là một cô gái mạnh mẽ, nhưng cô nào cưỡng nụ hôn từ đàn ông cô yêu thương cơ chứ! Cô sớm hôn đến hít thở thông luôn !