An Noãn Noãn vẫn duy trì tư thế như lúc nãy, ngẩng mặt lên , mãi đến khi Cố Bắc Thần mặt cô, đôi môi mấp máy, liếc cô một cái, đó nắm lấy cổ tay cô: “Về nhà.”
An Noãn Noãn ấm ức lên, cô xuống tay , cũng rút , giọng điệu chút cầu xin: “Em đang …..”
Đôi mắt Cố Bắc thần tối , chằm chằm mắt An Noãn Noãn, giọng trầm thấp vang lên: “Việc của em chính là bồi uống, bồi chuyện ?”
An Noãn Noãn trừng mắt: “Không , là ông chủ của em.”
“A……”
An Noãn Noãn dứt lời thì Cố Bắc Thần kéo lòng, cho cô kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.
Từ đầu đến cuối, Cố Bắc Thần đều coi Nhạc Nhất Phàm như hề tồn tại, ánh mắt vẫn chằm chằm An Noãn Noãn: “Công việc gì mà còn bồi ông chủ uống nước chuyện?”
An Noãn Noãn cảm thấy chút hổ, cô cắn răng : “Anh gì , hai chúng em là đang chuyện công việc, đừng suy nghĩ bậy như ?”
Nhạc Nhất Phàm nhíu mày: “Có vẻ như Cố Soái hiểu lầm .”
Cố Bắc Thần Nhạc Nhất Phàm, mà Nhạc Nhất Phàm cũng lạ mặt Thái tử nhà họ Cố nữa, dù gì thì giới quý tộc rộng lớn của thành phố , cũ mới thế vốn chậm, bọn họ đương nhiên cũng sức ảnh hưởng của đối phương lớn đến thế nào.
Nhạc Nhất Phàm chỉ một câu “Có vẻ như Cố Soái hiểu lầm ”. Câu vẻ như bình thường, nhưng kèm với câu là ánh mắt khiêu khích của , Cố Bắc Thần thấy một màn như thể nổi giận !
Mà cô ngốc c.h.ế.t tiệt cũng thể cho bớt lo , mà cô thể quen với tên Nhạc Nhất Phàm c.h.ế.t tiệt , cho vị quân nhân nào đó tức c.h.ế.t .
Cố Bắc Thần lúc mới mở mắt lên, liếc Nhạc Nhất Phàm: “ là chút keo kiệt, chuyện là !”
“Xuy~” Nhạc Nhất Phàm nhạo một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cái thì thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-821-dem-ve-nha-day-do.html.]
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn nhíu mày, cô trừng mắt với Cố Bắc Thần: “Hay là, xuống lầu đợi em , em xin nghỉ phép .”
“Bây giờ xin luôn.” Cố Bắc Thần vẫn chằm chằm An Noãn Noãn, giọng mạnh mẽ.
An Noãn Noãn khó xử, cô nhắm chặt mắt lời nào, vất vả lắm cô mới tìm công việc mà thích, nhưng cuối cùng chạy đến phá đám, haiz, thật là hết cách, cô thật sự xử lý thế nào nữa!
Thôi , cũng là do cô chọc !
mà cũng chút khí khái nào cả, cô đừng gọi cho cô thế là gọi thật? Còn chạy tới công ty cô để phá đám nữa.
Đồ hẹp hòi!
Nói chuyện đó là còn nhẹ cho đó!
hai giằng co qua ở chỗ cũng lắm, còn là ngay mặt ông chủ của cô nữa, tuy rằng Nhạc Nhất Phàm bọn họ từng gặp , nhưng trong ấn tượng của cô thì đây là đầu tiên đó!
Anh chạy tới công ty của cô, còn ở mặt ông chủ của cô mà lôi lôi kéo kéo, đặc biệt còn một màn đối mắt ác liệt giữa Cố Bắc Thần và Nhạc Nhất Phàm nữa, cô còn việc trong Phi Phàm nữa đây!
An Noãn Noãn nhấp môi, khóe mắt ửng hồng, nhưng cô vẫn chịu mở miệng xin nghỉ phép với Nhạc Nhất Phàm.
Nhạc Nhất Phàm nhăn mày , về phía Cố Bắc Thần đang đen mặt: “Chỗ cũng việc của cô nữa, nên, Cố Soái, chúng thể uống với một chút chứ? Muốn xin nghỉ thì với quản lý trực tiếp của cô một tiếng, đây là quy định.”
Cô Bắc Thần là gia giáo , mặc dù xuất là quân nhân, nhưng đối xử với khác bao giờ ngang ngược vô lý, nhưng mà cảnh tượng của ngày hôm nay tuy rằng bất kỳ hành động dễ gây hiểu lầm, bất cứ cái gì mờ ám nào, rõ ràng là thấy hai họ còn cách cả một cái bàn, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng thoải mái, cái thể trách !
Cố Soái của chúng đôi lúc cũng đạo lý là gì!
Cố Bắc Thần cụp mắt xuống, thấy khuôn mặt An Noãn Noãn tủi cùng trở lem luốc thì thôi , hốc mắt còn ửng đỏ, cái miệng nhỏ vẫn ngừng mấp máy như đang gì đó, trông thật đúng là đang oan ức đến cực độ.