Dung Ngụy đưa tay xoay mặt Triệu Tử Khanh : “Tử Khanh,  xin ,  chỉ   cho em , cuộc hôn nhân của chúng  nhất định sẽ   bất kì  nào phản đối. Hơn nữa, Ngụy Thanh là em gái , thái độ của con bé đối với em thế nào em còn  cảm nhận   ? Con bé thật sự  thích em, cả cha   cũng  thích em…….”
Triệu Tử Khanh trợn mắt  Dung Ngụy một cái: “Cha   gặp em thì   thích em ,  bịa chuyện cũng   thôi chứ!”
“Tuy rằng hai  họ  từng gặp em, nhưng mà bọn họ tin tưởng  mắt  của  và Ngụy Thanh!” Dung Ngụy nắm chặt lấy bả vai của Triệu Tử Khanh: “Chuyện  cứ quyết định như  , em   mặc cả gì nữa. Còn về phần   của em, em   cho bọn họ thì cứ , nếu như  ,  cũng  ép em, dù  thì bản   cũng quyết định .”
Triệu Tử Khanh  thấy cách chỗ bọn họ  xa  một sườn núi, phong cảnh phía bên đó cũng  tệ, cô liền nhanh chóng thoát khỏi bàn tay  mà  qua bên đó, Dung Ngụy cũng bình thản mà nhấc chân bước theo cô.
Triệu Tử Khanh đặt m.ô.n.g lên sườn núi, Dung Ngụy cũng  xuống bên cạnh cô.
Triệu Tử Khanh dùng điện thoại chụp  khung cảnh xung quanh,  đó đăng lên trang cá nhân của cô. Cô còn cố ý tag An Noãn Noãn Noãn, Văn Tinh Tinh, vợ của Đường Thần và mấy  bạn  thiết khác , kèm theo đó là một tấm ảnh hoạt hình dễ thương nữa!
Ánh mắt Triệu Tử Khanh bỗng  về một phương xa: “Từ lúc em còn  nhỏ, cha của em  qua đời trong một vụ tai nạn giao thông,  đó, hai  con em  bà nội cùng mấy cô dì chú bác đuổi  khỏi nhà. Mẹ em liền mang theo em xuống vùng ven biển phía nam  công kiếm sống,   ở Giang Nam,  em gả cho một tên nhà giàu trong một huyện nhỏ ở một trấn cổ gần Thượng Hải, cũng coi như là một tiểu thổ hào ! Nhà bọn họ cũng   lớn tuổi, còn  một  con trai hơn em mấy tuổi, em cứ như sống trong một căn nhà xa lạ. Cha dượng đối xử với  em  ,   bọn họ  sinh thêm một em gái, thế là  ai ngó ngàng đến em nữa, cũng còn may cha dượng chịu bỏ tiền cho em ăn học,  trai lớn  thì  nước ngoài du học……….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8222-khanh-khanh-long-toi-anh-chinh-la-nguoi-nha-cua-em.html.]
Nói đến đây, Triệu Tử Khanh ngừng  một chút, mãi một lúc  cô mới tiếp lời: “Lúc em lên cấp ba,  trai em về nước,   đột nhiên  là thích em. Lúc đó, em  từ chối cũng  đồng ý, nhưng mà   cha dượng là bà cụ  . Bọn họ  là do em quyến rũ  trai,  cho  em đánh em một trận nhừ tử,  đó  cho em một cái thẻ,  đuổi em  khỏi nhà, vĩnh viễn  cho em về nhà nữa. Cũng còn may em  thích  trai đó! Sau đó, em ở luôn tại trường học,    bước chân về nhà nữa, mãi cho đến khi em thi đậu đại học. Mấy năm nay,   em về nhà còn   ba !”
Bỗng nhiên, Triệu Tử Khanh nở một nụ : “ mà,  cũng  chịu chi tiền cho em, chỉ cần em  vui liền gọi về cho bà  xin tiền thì bà  liền cho ngay. Lúc còn  học, ai cũng tưởng em là con nhà giàu  hai đời  đó! Ha ha ha…….”
Biểu cảm của Dung Ngụy cũng là  thể tin ,     nghĩ tới một cô gái vô tư  dũng cảm gan  như  mà   một quá khứ đau lòng như thế,  ngờ  thế giới  vẫn còn tồn tại loại   như !
Từ ông bà nội ruột, cô dì  đến cả    tái hôn của cô nữa, tất cả bọn họ là loại  kiểu gì ?
Sao lúc     thể nhẫn tâm đối xử với tàn nhẫn một   như cô chứ!
Triệu Tử Khanh    sự bất ngờ của  liền : “Anh cũng  ngờ tới đúng ? Cho nên, khi đám  An Noãn Noãn hỏi tới   của em,   là em   dối, mà là em   nên  thế nào cả, em    mở lời với mấy   như thế nào?”
Mê Truyện Dịch
Dung Ngụy bế Triệu Tử Khanh lên, để cho cô  lên đùi ,  cúi xuống hôn lên trán cô, bàn tay xoa nhẹ mái tóc của cô: “Không vấn đề gì cả, tất cả đều  qua hết . Sau   chính là  nhà của em, là hậu phương vững chắc nhất của em,   của  chính là   của em!”