Sở Kiều Kiều ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, nhưng sắc mặt tái nhợt, môi chút huyết sắc, đoan đoan chính chính dựa ghế sô pha, tay đặt đầu gối, nơi cổ tay trắng như tuyết nhỏ từng giọt m.á.u đỏ tươi.
Trong nháy mắt, Đường Việt Sâm cảm giác như tất cả tư duy đều đình trệ, ngay cả hô hấp cũng thông, trong khoảnh khắc tiếp theo, mở to hai mắt, ngón tay theo bản năng mà đưa lên mũi của Sở Kiều Kiều, đàn ông sợ đến mức run lên, chẳng những cô thở mà còn ngay cả khi đầu ngón tay chạm thì cũng là cảm giác lạnh băng, hệt như đó là một thây ma.
Đường Việt Sâm ôm lấy Sở Kiều Kiều còn hô hấp xuống lầu: "Vương Nhất Minh, chuẩn xe..."
Vương Nhất Minh và dì La thấy cảnh cũng liền doạ.
Có điều dì La phản ứng nhanh, bà thấy cổ tay của Sở Kiều Kiều vẫn còn chảy m.á.u thì nuốt nước miếng, run rẩy : "Cậu chủ, khoan hẵng vội, tiên hãy băng bó miệng vết thương cho cô An Kỳ , lẽ cô mới c.ắ.t c.ổ tay bao lâu, còn mới đưa trái cây đến mà, đừng để cô mất m.á.u quá nhiều."
Lúc Đường Việt Sâm mới đờ đẫn xuống ghế sô pha, dì La kêu lấy hộp y tế , còn Vương Nhất Minh thì sắp xếp đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Đèn ở phòng phẫu thuật sáng hồi lâu, rốt cuộc cũng hô lớn: "Người nhà của bệnh nhân ?"
Đường Việt Sâm đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên , trừng mắt cửa phòng phẫu thuật: "Tình huống thế nào ? Lục Dịch Thành ?"
Vì an bí mật, tất cả chuyện đều do một tay của Lục Dịch Thành sắp xếp, nếu như Sở Kiều Kiều sống , thì tất cả trong biệt thự sáu và Lục Dịch Thành đều là đồng loã của Đường Việt Sâm, tất cả bọn họ đều là hung thủ g.i.ế.c .
Lục Dịch Thành rũ mắt, , gỡ khẩu trang xuống Đường Việt Sâm, cố ý đối mặt với , nhưng vẻ mặt âm trầm câu nào.
"Cô , c.h.ế.t ?..." Đường Việt Sâm thể tin mà Lục Dịch Thành, nét mặt run rẩy đến mức thể tìm thấy phương Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-8921-vo-yeu-tai-thuong-32-mau-gau-truc.html.]
Trên trán Lục Dịch Thành còn vết mồ hôi, tháo bao tay phẫu thuật, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau trán: "Cậu cô c.h.ế.t là sống?" Giọng của Lục Dịch Thành bình bình nhàn nhạt, nhưng rõ ràng tiếng thở phào nhẹ nhõm đó bình tĩnh của Đường Việt Sâm.
Mê Truyện Dịch
Đường Việt Sâm nắm cổ áo của Lục Dịch Thành, sát bên tai : "Nếu dám để cô c.h.ế.t thì sẽ khiến cho chôn cùng với cô , mau , tình huống thế nào ?"
Đường Việt Sâm cơ hồ là xách cao khoẻ như là Lục Dịch Thành lên.
Bình thường thấy Lục Dịch Thành bình tĩnh tự tin mà biểu hiện hôm nay đặc biệt bực bội, nắm cánh tay của Đường Việt Sâm , lạnh lùng : "Người bệnh cần truyền máu, vì để chậm trễ thời gian cứu sống cô thì mau cút xa một chút cho ."
Đường Việt Sâm sửng sốt vài giây mới : "Vậy, cô y tá kêu nhà cô gì?" Cô gì mà nhà.
Lục Dịch Thành vui nhíu mày: "Y tá kêu nhà bệnh nhận thành thói quen ."
"A."
Đường Việt Sâm khó thể yên tĩnh trở , giây tiếp theo mới theo kịp tiến độ của Lục Dịch Thành: "Dịch Thành, là truyền m.á.u trực tiếp thì sẽ nhanh hơn ?"
Lục Dịch Thành ghét bỏ Đường Việt Sâm: "Không kiến thức y học thì đừng gây thêm phiền hà, nhóm m.á.u của cô đặc biệt, bây giờ nhanh chóng tìm nhóm m.á.u tương xứng với cô ."
Đường Việt Sâm vén tay áo lên: "Lấy của , lấy của thử xem, chừng là thể đó..."
Vẻ mặt Lục Dịch Thành chán ghét : "Cậu đừng nghĩ rằng Đường thiếu thật sự thể một tay nắm giữ mạng của khác, chẳng lẽ trong mắt mạng chính là rơm rác ?"