Nghe , bầu khí trong văn phòng yên tĩnh, mặt đều lộ vẻ hâm mộ.
Nhật Báo Quần Chúng thuộc tổng cục báo chí nhà nước, là cơ quan quốc doanh lãnh đạo và quản lý các loại môi giới báo chí trong cả nước, hơn nữa độc giả của Nhật Báo Quần Chúng đều là cán bộ và quần chúng tiên tiến, tuyệt đối là một công việc vô cùng thể diện.
Dù , một phân công việc ở “Trạm quản lý vệ sinh”, mỗi ngày công việc cần là quét đường, đổ bô và các công việc bẩn mệt mỏi. Tuy rằng cũng ở cương vị phát nhiệt phát sáng, nhưng địa vị xã hội cao.
Tất nhiên, công việc đều xứng đáng đối xử , sống bằng chính đôi tay của đều xứng đáng tôn trọng.
“Nhật Báo Quần Chúng?” Cố Nguyệt Hoài cũng kinh ngạc.
Cô vốn nghĩ thể một xưởng in ấn chỉ đạo mỹ thuật là khá lắm , ngờ chỉ với một bước một đơn vị thế . Ở Nhật Báo Quần Chúng, mặc dù chỉ học nghề, tiền lương mỗi tháng cũng tầm mười bảy đồng.
Vu Văn liếc cô một cái, đáp: “Phải, là Nhật Báo Quần Chúng, hy vọng đồng chí Cố việc thật , nghiêm túc đối phó với vấn đề trong công việc, tạo nên một phần thành tích nổi bật.”
Lúc Cố Nguyệt Hoài tỉnh táo , gật đầu : “Vâng, cảm ơn phó bí thư cùng các vị lãnh đạo công xã tin tưởng và bồi dưỡng, nhất định phụ lòng mong chờ của tổ chức đối với !”
Tuy rằng kinh ngạc, cũng hiểu chắc chắn trong đó là kết quả do tay, nhưng đương nhiên cô cũng sẽ bỏ qua cơ hội .
Nhật Báo Quần Chúng với tư cách là một cơ quan nhà nước tính chất quốc gia, vị trí của nó cần cũng , tiềm năng phát triển của nó x lớn.
Vu Văn gật đầu: “Trở về , ngày mai sẽ báo cáo.”
Cố Nguyệt Hoài đáp một tiếng, rời khỏi văn phòng.
Cô ở cửa phòng của chỗ chăn nuôi, nghĩ đến ngày mai sẽ bước một hành trình mới, khỏi mỉm .
Tuy rằng đơn vị còn phân phối đến tổ khác, chắc thể đạt vị trí việc thật sự thích hợp, nhưng chỉ cần , luôn luôn cơ hội đổi. Quan trọng là, cô thật sự thoát khỏi vận mệnh bi thảm từng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-176.html.]
Vận mệnh , nó thật sự bước ngoặt.
*
Chỉ trong một buổi tối, chuyện Cố Nguyệt Hoài công xã phân phối đến Nhật Báo Quần Chúng việc truyền khắp nơi.
Bỗng chốc, danh tiếng của Cố Nguyệt Hoài tăng mạnh, thậm chí còn tới cửa cảm ơn!
Trước đây nhà họ Cố là một gia đình ất ơ, cửa thể là vắng như chùa bà đanh, lo rằng dính líu đến nhà họ Cố thì sẽ khinh bỉ phỉ nhổ. Giờ đây hận thể bám víu quan hệ, để hưởng ké chút ánh sáng.
Trên đường Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài về, còn ít mỉm chào hỏi bọn họ.
“Ông Cố, tan ? Mau trở về ăn mừng !”
DTV
“Chậc, ông Cố , con gái nhà ông đúng là tiền đồ, về tìm con rể như thế nào? Nói thử , để cũng chú ý giúp ông, chừng thể tìm thích hợp, thúc đẩy một mối lương duyên !”
“Đình Hoài, em gái năm nay bao nhiêu tuổi? Hay gán ghép hai chúng với ?”
“……”
Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cho đầu đuôi, hai , cuối cùng vì né tránh sự nhiệt tình của các xã viên, chỉ thể bước nhanh trở về, đường đụng Hoàng Phượng Anh.
Cố Chí Phượng nghĩ đến chuyện kỳ lạ , vội gọi bà : “Này, chủ nhiệm Hoàng!”
Hoàng Phượng Anh đầu , thấy là Cố Chí Phượng, mặt bỗng hiện lên ý : “Ông Cố, tam ?”
Cố Chí Phượng cũng dám trì hoãn, vội vàng hỏi: “Chủ nhiệm Hoàng, con bé nhà xảy chuyện gì ? Sao dọc đường nhiều hỏi thăm ?”
Hoàng Phượng Anh vui vẻ, với giọng hâm mộ: “Còn ? Con gái , Tiểu Cố, bởi vì vẽ tranh tường , nên lãnh đạo công xã phân phối công việc cho. Là một đơn vị , chính là Nhật Báo Quần Chúng!”