Lưu Tường vốn đang khiếp sợ, thấy cả cũng cảm thấy kinh sợ, khó tin : “Bùi Dịch!”
Bùi Dịch mấp máy môi, giọng điệu nghiêm túc : “Lưu Tường, công việc quan trọng hơn.”
Ngụy Lạc thấy thế, còn lý do gì để từ chối nữa, gật đầu : “Được , và Tiểu Cố ở đây , tiền lương sẽ chi trả như bình thường, nhưng mỗi tuần hai đều cung cấp những tài liệu thực tế mới nhất về các thanh niên tri thức về cho tòa soạn.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng chủ biên.”
Tinh thần Bùi Dịch cũng trở nên phấn chấn, lên tiếng: “ , chủ biên.”
*
Ở bên , Yến Thiếu Ngu xách hành lý phòng.
Trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, cửa thấy một chiếc nồi nấu lớn, bên bệ bếp chất một đống gỗ lớn.
Sát bên bệ bếp chính là chỗ ngủ, mấy Tống Kim An dọn dẹp sạch sẽ giường ngủ, chiếc giường lớn rộng rãi, mười ngủ đó cũng dư sức.
Yến Thiếu Ngu tới chỗ trống, cách thật xa , biểu hiện tinh tế việc bản hợp với .
Các ngón tay bọc kín, hành động bất tiện, thế nhưng chiếc giường êm ái lạ thường, thoạt thể thấy thường việc , còn bằng phẳng hơn so với mấy Tống Kim An, ngay cả chăn cũng gấp vuông vức, gọn gàng.
“Hừ.” Hoàng Thịnh một cái, trong lòng bất mãn, hừ lạnh một tiếng cửa.
Tống Kim An thở dài, tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng : “Thiếu Ngu, Thiếu Ưng và Thiếu Li phân tới khác đại đội bất ngờ, chắc hẳn chẳng liên quan gì với các chỉ đạo viên, mở rộng lòng hơn , xem thử thể tìm cơ hội khác .”
Tay Yến Thiếu Ngu ngừng , đưa mắt Tống Kim An một cái.
Con ngươi đen nhánh, tựa như một khe rãnh sâu thấy đáy, tiếng nghiền ngẫm xen lẫn tiếng nhạo: “Cơ hội? Cơ hội gì cơ? Anh cần giúp một tay ?”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-231.html.]
Tống Kim An trầm mặc.
Lần đồng ý sẽ tìm Thiếu Đường về, thế nhưng qua lâu như thế, chẳng chút tăm nào.
Yến Thiếu Ngu lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm cởi giày ống, cứ thế leo lên giường , nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc , bên ngoài vang lên tiếng của Phan Nhược Nhân: “Anh họ, họ!”
“Tới đây!” Tống Kim An đáp một tiếng, nhấc chân rời khỏi phòng, Phan Nhược Nhân đang thở dốc, nhíu mày hỏi: “Nhược Nhân, ở đây đang ở nhà, đừng thoải mái như thế.”
Bởi vì tính tình tiểu thư của , Phan Nhược Nhân ít khi ngoài một , thế nên cũng đoán cô sẽ phản ứng gì khi ở trong nhà như .
“Không , họ, là Cố Nguyệt Hoài của Nhật Báo Quần Chúng cô sẽ ở cùng chúng !” Bởi vì tới chuyện , Phan Nhược Nhân cũng sắp nổi điên .
Cô bất đắc dĩ thu dọn xong chăn nệm, Cố Nguyệt Hoài phòng chiếm lấy một vị trí, lên tiếng sẽ ở cùng bọn họ, vốn một Lam Thiên từ thủ đô tới khiến khác khó chịu, bây giờ còn cả Cố Nguyệt Hoài!
Cố Nguyệt Hoài , đầu tiên thấy cô cảm thấy vô cùng chán ghét, quản nhiên đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tống Kim An cũng chút kinh ngạc: “Cô cũng ở chỗ của mấy thanh niên tri thức?”
Phan Nhược Nhân tức giận dậm chân, vẻ mặt vô cùng mất hứng lên tiếng: “ thế, họ, mau với chủ biên một chút hoặc là hỏi vị hướng đạo đó một chút, rốt cuộc chuyện gì? Em ở cùng lạ!”
Tống Kim An nhíu mày, đồng ý Phan Nhược Nhân: “Nhược Nhân, thể ích kỉ như thế chứ? Ở đây cũng nhà em, khỏi nhà việc nên nhất chính là bao dung, nếu thể sống chung hòa thuận chứ?”
Phan Nhược Nhân thấy câu , vẻ mặt càng đen hơn.
Lúc , Bùi Dịch tới Tống Kim An, lòng : “Thanh niên tri thức Tống, từ nay về chúng sẽ cùng ăn ngủ cùng, mong chỉ giáo nhiều hơn, hy vọng chúng hợp tác vui vẻ, thể trở thành bạn , đồng chí !”
Anh đây là quyết định của tòa soạn, Tống Kim An thế cũng bắt tay một cái.
Lúc ngẩng đầu lên, thấy Cố Nguyệt Hoài đang bên cạnh Ngụy Lạc, trong lòng xúc động, cũng là cảm giác gì, chỉ là từ nay về từ giờ sẽ sống chung với cô, trong lòng sinh cảm giác vui mừng khó hiểu.