Nghe câu hỏi của Vương Phúc, khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong cong: “Ban đầu vốn giành công với Điền Tĩnh, nhưng nếu cô chỉ thuận miệng thấy, để đưa đến ruộng sắn, vị trí cụ thể.”
Cô đoán Điền Tĩnh cũng vị trí cụ thể của ruộng sắn, giống như vị trí cất giữ bảo vật nhà .
Dường như đối với bất kỳ chuyện gì, Điền Tĩnh cũng chỉ sơ sơ, rõ ràng, giống như cô chỉ là ngoài cuộc.
Nghĩ thế, Cố Nguyệt Hoài : “Thế nhưng, bí thư chi bộ , ông rõ chuyện với mấy xã viên đó, ông cũng thừa quan hệ giữa và Điền Tĩnh mà, nếu cô thể nhận công thì dễ, còn thì để cô lia lịa: “Chuyện là đương nhiên! Cho dù cô , cũng sẽ rõ với mấy xã viên.”
Ông vốn cũng thích Điền Tĩnh lắm, coi trọng Cố Nguyệt Hoài hơn, đương nhiên sẽ để nhận công của một cách bất chấp.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, đầu về phía Yến Thiếu Ngu, hỏi: “Có dẫn đường với ?”
Yến Thiếu Ngu liếc cô, trả lời, chỉ xoay về phía chỗ trống nhất trong đám , dùng hành động để biểu đạt lập trường của . Thấy thế, Cố Nguyệt Hoài nhún vai, để ý nữa, cùng Vương Phúc tiến về phía .
Vương Phúc hắng giọng, với mấy xã viên đang bận rộn hái nấm: “Các đồng chí, đồng chí Điền Tĩnh nhớ vị trí của ruộng sắn.”
DTV
Vương Phúc dứt lời, mấy xã viên vốn đang hái nấm cũng thẳng dậy, tức giận Điền Tĩnh.
Ban đầu, khi nhận tin tức về ruộng sắn, đều vô cùng phấn khởi, thế nhưng lúc , thấy hy vọng phá hủy, cả đoàn bắt đầu xem Điền Tĩnh như kẻ thù, đây chính là lòng .
Số “ thiện” như Tống Kim An chỉ chiếm một phần ít mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-288.html.]
Điền Tĩnh chằm chằm, sắc mặt lập tức tái nhợt, cô tủi về phía Tống Kim An, như một đóa hoa trong sáng vô tội đang gặp khó khăn. Nhìn Điền Tĩnh như thế, lòng Tống Kim An cũng mềm xuống.
Anh tiến lên chắn mặt Điền Tĩnh, : “Các vị, đồng chí Điền cũng lòng khi chuyện ruộng sắn, cho dù bây giờ tìm cũng lý do để trách móc cô , chuyện liên quan gì tới cô .”
“Trên núi ít lương thực, cố gắng tìm một chút sẽ thu hoạch thôi, cần để mắt đến ruộng sắn mãi thế.”
Nghe thế, mấy xã viên bắt đầu bàn luận sôi nổi, lúc Tống Kim An và Điền Tĩnh đang lưng , ánh mắt cũng lộ vẻ khác thường.
“Bây giờ đúng là đang trong thời điểm thiếu lương thực, Điền Tĩnh dám , khiến thêm hy vọng, cuối cùng phá vỡ nó! Ruộng sắn là thứ cứu mạng , thứ thể tùy tiện đùa giỡn!”
“Ha ha, Điền Tĩnh là từng trải qua lao động cải tạo đấy, cũng chỉ bí thư chi bộ mới dám tin cô thôi!”
“Thanh niên tri thức Tống, thích Điền Tĩnh đó chứ? Chúng cho , cô ăn cắp vặt nên mới đưa lao động cải tạo, cha cô còn là sâu rượu, đó còn bán em gái cô , bây giờ cô là một cô đơn, giúp gì cho !”
“…”
Không tìm ruộng sắn, sự tức giận trong mắt mấy xã viên càng thêm mãnh liệt, sỉ vả Điền Tĩnh còn cái gì.
Tống Kim An nhíu mày, mấy xã viên đang đằng đằng sát khí, trong lòng cũng thầm giật , bọn họ phản ứng nhiều như thế?
Cố Nguyệt Hoài mặt , xuyên qua về phía Tống Kim An và Điền Tĩnh, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Một quý công tử sinh trong một gia đình giàu lương thực quan trọng như thế nào đối với một dân thôn quê, mỗi bữa ăn của họ cũng chỉ lương thực tinh, cũng một củ sắn thể đủ cho một đứa bé no bụng, vĩnh viễn hiểu tầm quan trọng của lương thực.