Cố Nguyệt Hoài nhếch môi , nhún vai: “Ồ? Vậy ?”
Cô gì nữa, yên lặng xoay ôm bảng vẽ rời , bóng lưng như cảm giác như đang chạy trốn.
Hoàng Thịnh hài lòng mỉm , mà, chỉ là một đứa con gái nông thôn, chẳng lẽ thật sự dám động tay động chân với ?
Vu Kiến Quốc liếc Hoàng Thịnh một cái, : “Được , mau ăn cơm , ăn xong đến bệnh viện huyện tìm năm.”
Vừa nhắc tới Tống Kim An, ánh mắt Hoàng Thịnh lóe sáng, trừng chung quanh một cái, : “Mấy các , đợi lát nữa đến bệnh viện cũng đừng ăn lung tung với năm, hơn nữa thể nhắc tới đứa con gái nông thôn , ?”
Anh và Tống Kim An quen nhiều năm, đại khái cũng thể đoán tâm tư của . Huống chi con chút cứng nhắc, nếu lấy thanh danh của Cố Nguyệt Hoài đùa giỡn, nhất định sẽ tức giận giảng đạo.
Cố Nguyệt Hoài ôm bảng vẽ trong sân, giương mắt rừng cây trụi lủi bởi vì mưa to xâm nhập, nâng bút vẽ xoạt xoạt giấy, nhanh một bức tranh hiu quạnh đầy ý thu hiện lên giấy.
Cô chống cằm suy nghĩ một chút, buổi trưa nên nấu món gì thì Bùi Dịch bưng bát .
Anh Cố Nguyệt Hoài yên lặng gì ở trong sân, thầm thở dài, đến gần : “Cô đừng để tâm những lời của Hoàng Thịnh. Con luôn thích ăn suy nghĩ, là mấy ngày cô về nghỉ ngơi ?”
Bùi Dịch mím môi, mở miệng hỏi chuyện cô và Yến Thiếu Ngu ở núi, nhưng cảm thấy lập trường để hỏi.
Loại chuyện liên quan đến thanh danh của con gái nhà , cũng tiện thêm gì, nhưng ở trong mắt ngoài, hiển nhiên cô trói chặt ở bên Yến Thiếu Ngu, về e là Cố Nguyệt Hoài cũng dễ tìm nhà chồng.
Cố Nguyệt Hoài Bùi Dịch, : “Mấy ngày nay về tòa soạn ?”
DTV
Bùi Dịch gật đầu : “Sau khi từ núi trở về trở về một chuyến, chuyện của cô với tổng biên tập. Tổng biên tập Ngụy coi trọng cô, cô xảy chuyện, cũng tìm cảnh sát, cô rảnh rỗi cũng trở về một chuyến, báo bình an với bà .”
Cố Nguyệt Hoài khẽ ừ một tiếng, : “Cơm nước xong cũng lên núi đào củ đậu ?”
Bùi Dịch ngẩn , lắc đầu : “Bí thư , để thanh niên trí thức nghỉ ngơi ở điểm thanh niên trí thức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-389.html.]
Nghe , hàng lông mày của Cố Nguyệt Hoài lộ nét khinh thường, hiểu rõ.
Hai ngày nay nhóm thanh niên trí thức hoảng sợ, bí thư chi bộ cố ý cho nghỉ ngơi, để bọn họ theo lên núi đào củ đậu.
Đám thanh niên trí thức đều là lai lịch, Tống Kim An và Yến Thiếu Ngu gặp chuyện may cũng đủ để kinh hãi. Khó khăn lắm mới tìm về , đương nhiên bí thư chi bộ dám để cho núi nữa, lỡ như xảy chuyện gì thì thật sự khó để xoay chuyển.
Trách nhiệm ông gánh , đành để cho thoải mái rảnh rỗi.
Bùi Dịch chuẩn rửa chén, lúc xoay rời bỗng đầu hỏi: “Nhóm thanh niên trí thức chuẩn đến bệnh viện huyện, cô ?”
“Bệnh viện huyện?” Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, chợt : “Được, cùng .”
Sau khi Bùi Dịch rời , Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu về hướng Hoàng Thịnh đang ở, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt bàn đá, ánh sáng xanh mỏng manh bao lấy đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, thoáng một cái qua , giống như từng xảy chuyện gì.
Trong nháy mắt, trong phòng vang lên tiếng Hoàng Thịnh đau đớn kêu rên.
“A…”
“Đau bụng! Mau gọi bác sĩ cho , gọi bác sĩ đây! Mau…”
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi , giống như con mèo tinh ranh.
Cô ngược ngờ, đầu sử dụng năng lực chữa trị, là để giáo huấn Hoàng Thịnh.
Trong bữa sáng của nhóm thanh niên trí thức một đĩa dưa chuột trộn, mà Hoàng Thịnh là yêu thích trung thành với dưa chuột, một đĩa đồ ăn đặt ở mặt , giống như sợ khác giành với , điều ngược thuận tiện cho cô việc.
Lúc cô tiếp cận Hoàng Thịnh, rót chút lực lượng hạt dưa chuột tươi mới, chỉ cần điều động thêm một chút, là thể khiến hạt dưa chuột trong nháy mắt hấp thụ sức sống, nảy mầm sinh trưởng.
Trong bụng một bỗng mọc một dây leo dưa chuột, là cảm giác như thế nào?
Nói thật, cô cũng tò mò.