Cố Nguyệt Hoài vớt sủi cảo luộc chín , đó thuận tiện bưng lên món ăn ở cạnh bên theo với Lôi Nghị: "Tiểu Lôi, phiền em ăn cơm cùng với ba và Thiếu Ương ở buồng trong nhé."
Lúc cô múc đồ ăn cũng múc nhiều thêm một phần là vì lý do .
Thiếu Ương thể ngoài, hơn nữa cho dù thể thì cô cũng để cho Cố Ngân Phượng và mấy khác dùng ánh mắt khác thường , cùng với việc để cho để mệt mỏi về việc xã giao thì gọi vài buồng trong ăn cơm cùng còn hơn.
Lôi Nghị vui vẻ, gật đầu : "Được, chị Nguyệt Hoài, chị đưa đồ ăn cho em ."
Quan hệ giữa và Yến Thiếu Ương , do nên cũng gọi cô một tiếng "chị Nguyệt Hoài" theo đối phương. Trên thực tế thì tuổi của cô nhỏ hơn , nhưng hiểu khi ở mặt cô thì luôn cảm giác bản đè một đầu.
Đồ ăn bưng nhà thì Cố Nguyệt Hoài lui , cô bên ngoài một hồi, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, sắc mặt chút .
Cố Đình Hoài thật lâu, đến bây giờ vẫn trở về, thể là đường tìm Bạch Mân cũng hề thuận lợi, là khó dễ ở nhà họ Bạch là gặp Hoàng Thịnh.
DTV
Mặc kệ là trường hợp nào thì cũng .
Cố Nguyệt Hoài nhíu chặt mày, cô suy nghĩ một hồi, vẫn nên cởi tạp dề xuống chuẩn ngoài tìm .
Cô sợ nhất là Cố Đình Hoài đến nhà họ Bạch, đụng mặt Hoàng Thịnh mừng giao thừa ở nhà Bạch Mân, dựa theo tính tình của cha Bạch Mân thì điều thể xảy , dù mỗi Hoàng Thịnh tới cửa nhất định cũng sẽ tay .
Gặp chuyện như , Cố Đình Hoài khó tránh khỏi kiềm chế mà sẽ tay đánh , cô sợ chuyện đời sẽ tái diễn.
Cố Chí Phượng chú ý tới hành động của Cố Nguyệt Hoài, nghi hoặc hỏi: "Bé, tới giờ ăn cơm mà con thế?"
Cố Nguyệt Hoài dằn ý nghĩ trong lòng xuống, : "Con tìm cả xem , lâu lắm ."
"Không việc gì , nó lớn như , còn thể lạc ? Con xuống ăn cơm , khi nào nó về thì sẽ về, thể giờ nó đang đường cùng Tiểu Bạch đến đây đấy." Cố Chí Phượng nửa điểm cũng lo lắng cho Cố Đình Hoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-563.html.]
"Mọi ăn ." Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, khoác áo ngoài xong là chuẩn cửa.
Cô cầm đèn pin, mới vén rèm lên thì thấy bên ngoài tiếng bước chân, cô thì thấy đúng là Cố Đình Hoài, bên cạnh còn một dáng vẻ mảnh khảnh, là Bạch Mân cùng đến đây với .
Chỉ là tình trạng của hai chút , Bạch Mân đang dìu Cố Đình Hoài.
Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi, chân bước nhanh hơn để đón lấy, cô nhướng mày lên Cố Đình Hoài.
Trên mặt vẫn là vết thương cũ, cũng thấy thêm vết thương mới, nhưng chân trái dường như khập khiễng, giống như là té.
Giọng của cô chút thấp, ngữ điệu cũng : "Sao thế ?"
Cố Đình Hoài thấy Cố Nguyệt Hoài thì trở nên lo lắng, vội xua tay : "Không, việc gì, trời tối mà đường trơn nên trượt một cái, trật chân mà thôi, nghỉ ngơi hai ngày là , thật sự việc gì."
Cố Nguyệt Hoài chuyện, về phía Bạch Mân.
Bạch Mân cắn môi, há miệng cái gì Cố Đình Hoài kéo cánh tay một cái.
Cố Nguyệt Hoài thấy thế, híp mắt , nhưng cô cũng hỏi thêm nữa, chỉ : "Vào nhà , cơm nấu xong, chỉ còn chờ hai nữa thôi đấy, hôm nay là đêm giao thừa, chúng chuyện khác."
Cố Đình Hoài nhẹ nhàng thở một cách rõ ràng, đầu về phía Bạch Mân đang chán nản, mỉm : "Đi thôi Tiểu Mân, nhà ăn cơm, hôm nay gói sủi cảo, em ăn nhiều một chút, ăn xong chúng mấy chuyện khác."
Bạch Mân Cố Đình Hoài rõ ràng uất ức mà còn an ủi cô , đôi mắt cô nóng lên, khẽ mím môi gật đầu.
Cố Nguyệt Hoài thấy quan hệ giữa hai càng phát triển hơn thì than nhẹ một tiếng, cô chỉ là em gái, cứ việc là cô sống một đời, luôn cho nhà của tránh khỏi xui xẻo của đời nhưng cũng nên ngăn chặn quỹ đạo cuộc đời của bọn họ.
Có lẽ cô cũng nên thả lỏng một chút, dù nhiều chuyện ở đời cũng đổi .
Bọn họ là một nhà, dù thế nào cũng sẽ cùng chào đón một tương lai tươi sáng.