Bạch Mân : "Ngày nào em cũng mệt mỏi, gần đây chị cũng , mấy bữa ăn gần đây cứ để chị tới , giữa trưa cũng thể chuẩn cho cả em đưa qua cho em, như ?"
Giọng của cô chút thấp thỏm, nghĩ cũng đúng, bỗng nhiên đổi nơi ở, cho dù định lập tức kết hôn với Cô Đình Hoài, nhưng vẫn là loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, chút gì đó khó tránh khỏi việc tự nhiên.
Cố Nguyệt Hoài thấu hiểu sâu sắc, dù thì kiếp cô cũng là sinh sống ở nhà họ Tần một thời gian.
Cô : "Được , em cũng khách khí với chị nữa, chị cũng thấy đấy, lương thực trong nhà em đều ở trong phòng, khi nào nấu cơm chị đều thể lấy, đợi lát nữa cần em lên kêu trai em , hôm nay các đến công xã lấy giấy chứng nhận kết hôn ?"
Giấy chứng nhận kết hôn lúc thực chất chính là một món đồ như tờ giấy khen, nhưng cũng hiệu lực về mặt pháp lý.
Bạch Mân đỏ mặt, ngập ngừng : "Anh , chắc là mệt lắm, nếu thì ngày mai , ngày mai cũng ."
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, định chuyện, cửa phòng buồng trong liền mở , Cố Đình Hoài mặc quần áo thường ngoài, thấy Bạch Mân, tinh thần sáng láng : "Anh sẽ cùng các em, Tiểu Mân, hôm nay chúng liền đăng ký kết hôn, ?"
Ánh mắt Bạch Mân cũng sáng lấp lánh, với gương mặt dịu dàng, gật đầu.
Cố Nguyệt Hoài cong môi , lấy từ trong phòng chục quả trứng gà, : "Hôm nay là ngày lành chúng mấy trứng gà ăn , bổ sung thêm chút dinh dưỡng cho , chị dâu tương lai, bữa sáng sẽ giao cho chị đấy."
Xưng hô của cô, khiến gương mặt Bạch Mân trở nên đỏ chót.
Khi còn ở nhà Bạch Mân thường xuyên chăm lo một ngày ba bữa cho gia đình, ngoại trừ lúc bận rộn công việc, những thời điểm khác đều tồn tại như bảo mẫu ở trong nhà, quanh năm suốt tháng, việc nấu cơm tự nhiên là một món nghề giỏi.
Bữa sáng cô nấu cháo, nấu trứng gà, xào khoai tây sợi và cải thảo, sự kết hợp cũng coi như là cân đối dinh dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-595.html.]
Cố Nguyệt Hoài múc bữa sáng trong chén, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
Cô nhíu nhíu mày, nghĩ đến chuyện xảy tối qua, luôn cảm thấy mới sáng sớm thế chắc chắn chuyện gì lành.
"Ai ?" Cố Đình Hoài dậy mở cửa, cửa kêu lớn.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt mở , hai đập trong mắt khiến sắc mặt Cố Đình Hoài lập tức tối sầm: "Anh tới đây gì?!"
Giọng điệu tức giận của khiến Cố Nguyệt Hoài khựng , đặt chén đũa xuống qua, liền thấy gương mặt xanh tím đan xen của Hoàng Thịnh, gương mặt cũng do cô đánh hôm qua, xem "thiếu gia" cũng khắc tinh, dạy dỗ .
Người dạy dỗ tự nhiên cũng tới.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài thoáng qua, Tống Kim An thẳng như tre với gương mặt hổ bên cạnh Hoàng Thịnh.
Đôi con ngươi màu nâu nhạt của tràn đầy áy náy, giọng khàn khàn: "Biên tập Cố, xin , vốn dĩ tối qua định mang Hoàng Thịnh đến đây xin , nhưng giờ giấc quá muộn, hôm nay đến cửa, là một tiếng xin với đồng chí Bạch."
"Mấy năm nay Hoàng Thịnh càn rỡ quen thói, cũng là do giám sát kỹ càng nên mới khiến , xin ."
Khi Tống Kim An những lời , sắc mặt của Hoàng Thịnh cực kỳ khó chịu, môi giật giật, định cãi , nhưng khi nghĩ đến bên cạnh là Tống Kim An, những lời quát lớn đều nghẹn trong cổ họng, gương mặt giật giật, đau đớn thôi.
Nỗi đau đớn như hiểu khiến nhớ đến sự đau đớn khi Cố Nguyệt Hoài hành hung ngày hôm qua, nhưng kỳ lạ chính là, lưng bao nhiêu vết thương, cho dù quần áo thấm đẫm máu, nhưng thực thế thương tổn gì nhiều.
DTV
Cố Đình Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, chỉ cần nghĩ đến ngày hôm qua Bạch Mân tuyệt vọng đến mức nào, liền hận thể g.i.ế.c Hoàng Thịnh mặt.
Không Cố Nguyệt Hoài cảm nhận sát ý mơ hồi sôi trào Cố Đình Hoài , hàng lông mày của cô nhíu , sợ lúc việc ngốc nghếch gì, môi đỏ hé mở, với Tống Kim An và Hoàng Thịnh bằng giọng điệu lạnh băng: "Cút !"