Cố Nguyệt Hoài mỉm: “ cũng từng ăn tôm hùm , giữ để ăn chung với đàn ông của , đến lúc đó Tiểu Mạn cũng tới ăn chung , khéo dạy nên nấu tôm hùm to như nào, gọi cả đàn ông và con của cô tới luôn.”
Nghe , ánh mắt Trương Tiểu Mạn sáng lên, tinh thần phấn khởi, : “Thật ?” Nói xong, xoắn tóc bên tai một cách ngượng ngùng, nhăn nhó : “ mới kết hôn, vẫn con.”
DTV
“Vừa mới kết hôn?” Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, kỹ một chút, nhờ ánh sáng nhàn nhạt mới nhận cô mặc áo đỏ ngắn tay, chân mang một đôi giày vải màu đen, tất đỏ ở bên trong, lúc hề chú ý tới.
Trương Tiểu Mạn càng ngượng ngùng: “Cũng mới kết hôn, thì… thì đến đây.”
Cố Nguyệt Hoài giấu vẻ ngạc nhiên, ẩn chứa nụ trong mắt: “Vậy thật sự là khéo quá, cũng mới kết hôn.”
“Trời ! Thật ? Chúng thật là duyên phận!” Đầu tiên, Trương Tiểu Mạn ngạc nhiên, đó vui vẻ, bỗng chợt cảm thấy thiết gần gũi với Cố Nguyệt Hoài hơn nhiều, thậm chí giận thể tay bắt mặt mừng để bày tỏ cảm xúc vui mừng của bản .
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, chuyện, bên bỗng nhiên vọng đến tiếng kêu cứu mạng.
“Người mau tới đây! Cứu mạng! Có rơi xuống biển !”
“Toi !” Biểu cảm Trương Tiểu Mạn đổi, xoay chạy về phía bên đó.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, ném tôm hùm trong tay trong gian Tu Di, cũng cất bước theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-977.html.]
Chẳng mấy chốc, hai đến nơi xảy chuyện, lúc nước biển bắt đầu dâng lên, sắp nhấn chìm đá ngầm, mà một nhóm vợ quân nhân trẻ tuổi đang ở bờ biển, sợ đến mức mặt mày tái nhợt, chỉ nước biển, liên tục run cầm cập, thể thành câu chỉnh.
“Người ? Ai rơi xuống biển?” Trương Tiểu Mạn kiễng chân thử, nhưng mặt biển buổi tối sâu thẳm, hệt như một cái miệng rộng của ác ma, như thể một giây sẽ nuốt gọn tất cả trong, khiến cho một ngư dân nữ như cô cũng sợ hãi trong lòng.
Có lóc tố cáo: “Cô , Uyển Đình bèn chạy tới bờ biển, cô hô là trong biển cá, chúng còn chạy tới, cô trượt chân rơi xuống biển, đúng lúc gặp một cơn sóng tới, cũng biến mất theo, thấy dấu vết.”
Vẻ mặt Trương Tiểu Mạn cũng khó coi, nôn nóng, lòng vòng tại chỗ: “Các khờ ?! Sau khi thuỷ triều xuống, đá sẽ dính rong biển, trơn trợt, bơi đến bờ biển, là nộp mạng ?”
Lại : “Cô vẫn còn ? Chúng đều là mới quân đội, bơi, là cô dẫn chúng đến!”
“Đúng đúng , cô xuất từ ven biển, chúng rõ cô quen thuộc môi trường nên mới theo, lúc xảy chuyện , cô thể rũ bỏ trách nhiệm ? cho cô , cha của Uyển Đình là lãnh đạo của quân khu chúng , xảy chuyện , cô gánh nổi trách nhiệm !”
Có một lên tiếng trốn tránh trách nhiệm, bộ những còn cũng đều nương theo.
Vừa hai chữ “lãnh đạo”, đều im lặng, giận thể đẩy bộ trách nhiệm lên Trương Tiểu Mạn.
Vẻ mặt Trương Tiểu Mạn trắng bệch, trong lòng rõ càng trì hoãn thì càng khó tìm thấy , cô cắn răng, xoắn tay áo lên và chuẩn xuống biển.
Thấy thế, một đám vợ quân nhân thở phào nhẽ nhõm, mặc kệ là thể tìm , tóm gánh vác trách nhiệm thì cho dù thật sự mất, lãnh đạo phía cũng thể đổ tội lên đầu những bơi như bọn họ, đúng ?