Ta cắn chặt ngón tay đến bật máu,  để tiếng  bật  dù chỉ nửa lời.
Thấy hai  trong phòng   chuyện xong, chuẩn   ,  vội vàng lau nước mắt,   trở về phòng.
Không lâu , Trình Phỉ Nhiên cũng về đến phòng.
Hắn vén khăn voan của  lên.
Trước tiên là đuổi hết  hầu trong phòng  ngoài,  đó mới   bằng ánh mắt thâm tình.
Khi thấy mắt  đỏ hoe,  khẽ nhíu mày, xót xa hỏi:
“Sao   ? Lại là mấy kẻ lắm điều   gì  tai nàng ?”
Ta  bộ dạng giả tạo  của , trong lòng trào lên một trận buồn nôn.
 nghĩ đến nỗi khổ sở suốt một năm qua, nghĩ đến cái c.h.ế.t thảm thương của ,  vẫn cố gắng đè nén cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào xuống.
Bây giờ,   lúc xé rách mặt nạ.
Ta sẽ từng chút từng chút một, khiến   trả  gấp trăm ngàn !
Ta cụp mắt xuống, buồn bã :
“Không  gì, chỉ là  chút nhớ  thôi,  đến c.h.ế.t vẫn còn lo lắng cho con.”
“Đáng tiếc  vô dụng,  điều tra hơn một năm , vẫn  tìm   kẻ năm xưa  hại , báo thù rửa hận cho  và .”
“Phu quân,   xem  còn  thể tìm  kẻ đầu sỏ năm xưa ?”
Vừa ,   ngước mắt lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của Trình Phỉ Nhiên.
Trình Phỉ Nhiên khẽ nhíu mày một cái gần như  thể nhận , nhưng  nhanh  khôi phục  vẻ bình thường, ôm   lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Sẽ tìm  thôi, Oanh Oanh,  sẽ cùng nàng tìm.”
Ta nắm chặt tay, :
“Phu quân,  thật , nếu    tìm  kẻ đó,  nhất định  băm  và đồng bọn của  thành trăm mảnh, để an ủi vong linh  nơi chín suối. Chàng sẽ giúp , đúng ?”
Không    hai chữ “đồng bọn”  khiến  liên tưởng đến Tạ Tích Ngọc  ,   thể nào tiếp tục giả bộ vẻ mặt điềm nhiên  nữa.
Sắc mặt  trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Bàn tay đang ôm , cũng đột ngột dùng sức siết chặt, lực mạnh đến mức dường như  bóp gãy eo .
Cho đến khi  đau đớn kêu lên thành tiếng,  mới giật  tỉnh ngộ mà buông  ,  mặt mang theo vẻ hối , : “Xin , phu nhân,  nghĩ đến những khổ sở nàng  chịu những ngày qua, nhất thời  kiềm chế ……”
Ha,  cái gì mà  kiềm chế .
Chẳng qua là  thấy   báo thù  trong lòng của , nên nóng nảy lên thôi.
Mới chỉ  miệng thôi mà  chịu  nổi  ?
Trình Phỉ Nhiên, báo ứng của các , còn ở phía  cơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-thu-ten-nguy-quan-tu-gia-bo-suy-tinh/chuong-2-nhan-nhuc-tra-thu.html.]
Ta giả bộ như   chuyện gì, lắc đầu.
“Có phu quân ở bên cạnh ,   khổ.”
Sau đó nghĩ đến lời   ,  chủ động vòng tay qua cổ , cố ý nhỏ giọng :
“Phu quân, chúng  nghỉ ngơi thôi.”
Quả nhiên, sắc mặt Trình Phỉ Nhiên chợt biến đổi.
Hắn nắm lấy tay , vẻ mặt đau lòng :
“Oanh Oanh,  thấy mấy ngày nay sắc mặt nàng   lắm,  khéo bạn  của  là Tống ngự y đang ở phủ dự tiệc cưới của chúng ,  bảo  bắt mạch cho nàng nhé?”
Ta cụp mắt xuống, cố nén sự lạnh lẽo trong lòng.
Giả bộ vẻ mặt cảm động: “Phu quân,  thật .”
Rất nhanh, Tống ngự y   .
Sau khi bắt mạch cho ,  do dự liếc  Trình Phỉ Nhiên một cái.
Thấy Trình Phỉ Nhiên  chút do dự gật đầu.
Tống ngự y mới khó mở lời : “Trình … mạch tượng lệnh phu nhân đây, dường như là  mắc  bệnh hoa liễu……”
Sắc mặt Trình Phỉ Nhiên, trong nháy mắt liền biến đổi.
Hắn dùng sức đập mạnh xuống bàn, giận dữ : “Ta   gã mã phu  trông   sạch sẽ mà, đúng là hại khổ Oanh Oanh của  ! Đáng tiếc là    trốn thoát , nếu   nhất định  băm   thành trăm mảnh.”
Ta dùng sức cắn chặt ngón tay, giả bộ vẻ mặt kinh hãi,  thể tin  mà trợn to hai mắt.
Tống ngự y thở dài một , vẻ mặt  đành lòng:
“Ta sẽ kê cho lệnh phu nhân một đơn thuốc, chỉ cần mỗi ngày uống đều đặn, là  khả năng khỏi bệnh. Nhớ kỹ, bệnh  sẽ lây nhiễm, tuyệt đối   hành sự.”
Trình Phỉ Nhiên mặt mày nặng trịch gật đầu.
Sau khi Tống ngự y  , Trình Phỉ Nhiên vẻ mặt đau lòng ôm   lòng, nhỏ giọng an ủi:
“Oanh Oanh, đừng buồn,  sẽ cùng nàng chữa bệnh, cho đến khi nàng khỏi hẳn thì thôi.”
Ta  những lời  của , trong lòng rốt cuộc  nhịn  nữa,  lạnh một tiếng.
Không ngờ ngay cả chuyện   chạm  ,  cũng  thể đường hoàng như , đổ hết lên đầu .
Đương nhiên,  cũng    tên ngụy quân tử  chạm .
Để  đánh rắn động cỏ,  vẫn giả bộ vẻ mặt cảm động, ngậm ngùi gật đầu.
Trong lòng  bắt đầu tính toán,  thế nào để báo thù.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
“Phu quân, là  vô dụng…  thậm chí còn  thể hầu hạ  như một  vợ thật sự.”
Trình Phỉ Nhiên lắc đầu : “Không  tự ti như , nàng cũng là  kẻ gian hãm hại,  bất do kỷ, Oanh Oanh,   hề để ý đến những chuyện , chỉ cần  thể ở bên nàng, dù cả đời   thể chạm  nàng,  cũng cam tâm tình nguyện.”