Sắc mặt đầu bếp Mạnh  khó coi, đôi mắt trợn trừng giống mắt ếch xanh, nhưng  mở miệng  gì.
Mạnh Thanh Thanh liếc mắt    một cái, bà  cũng giống Mạnh Thanh Thanh, đều là  nhát gan,  thấy Lưu Đông Xương   như , bà  cũng  dậm chân mắng to.
Lưu Đông Xương   lòng với phản ứng của bọn họ, dừng một chút    mới  tiếp: “Nếu đầu bếp Mạnh  tìm    ,  chỉ  thể để  sắp xếp.”
Sắc mặt đầu bếp Mạnh  khó coi hơn vài phần.
Tìm   nấu ăn  dễ, nhưng cần tìm  nấu ăn ngon   đơn giản, huống chi còn  Lưu Đông Xương ở nơi  bới lông tìm vết.
Khóe miệng Lưu Đông Xương  cong lên, mặt đầy vẻ đắc ý: “Đầu bếp Mạnh   lời nào,   coi như ông đồng ý  nhé? Tuy rằng chị gái   thi  chứng chỉ đầu bếp, nhưng chị  nấu ăn  ngon,  là trong  thời gian  để chị  đến   vị trí đầu bếp của ông. Đầu bếp Mạnh cảm thấy thế nào?”
Cuối cùng đầu bếp Mạnh cũng mở miệng, ông  lạnh lùng hừ một tiếng qua lỗ mũi: “Anh thấy  giống thằng ngốc ?”
Lưu Đông Xương nghẹn lời, sắc mặt sa sầm xuống: “Vậy đầu bếp Mạnh   thế nào? Dù  ông cũng  cho  một câu trả lời thuyết phục chứ?”
Tuy rằng     như nước với lửa với đầu bếp Mạnh, nhưng mà   gì ông  cũng là  quản lý tiệm cơm , nếu đối phương còn    , thì đừng trách    nể mặt.
Đầu bếp Mạnh tức giận đến mức bộ n.g.ự.c phập phồng.
Lưu Đông Xương vẫn luôn  nhét chị gái   trong tiệm cơm quốc doanh,   ông   thương ở tay, nếu như để  của đối phương chiếm  phòng bếp, tương đương với ông  thua cuộc.
Hơn nữa gã Lưu Đông Xương thật sự  ranh mà, một khi giao quyền lực cho đối phương, ông  lo lắng nửa năm  sẽ   cách nào lấy  vị trí của .
Trong phút chốc, bầu  khí trong phòng họp trở nên vô cùng căng thẳng.
Hai  con Mạnh Thanh Thanh  dám thở mạnh, Đàm Tiểu Yến thì mang vẻ mặt đắc ý.
Tạm thời Lưu Đông Xương cũng    quan hệ trở nên bế tắc: “ cho đầu bếp Mạnh một ngày cuối cùng, nếu ngày mai ông vẫn  tìm   thích hợp,  thì vị trí đầu bếp sẽ do  sắp xếp.”
Nói xong Lưu Đông Xương gọi Quách Vệ Bình đến, bảo   cùng  mua sắm nguyên liệu nấu ăn với .
Quách Vệ Bình liếc mắt  đầu bếp Mạnh một cái, tuy rằng đầu bếp Mạnh  tức giận, nhưng vẫn gật đầu,  thấy thế Quách Vệ Bình mới ủ rũ  theo .
Chậc chậc,  ngờ cô mới xin nghỉ  đến một tuần, thế cục trong tiệm cơm  xảy  biến hóa lớn như .
Trước khi cô xin nghỉ, đầu bếp Mạnh chiếm ưu thế hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-186-ly-tra-xanh-thu-mot-tram-tam-muoi-sau.html.]
Mẹ Mạnh Thanh Thanh ủ rũ tự trách: “Anh cả, đều do  vô dụng, món ăn  nấu thật sự quá khó ăn,  giúp  .”
Đầu bếp Mạnh xua tay: “Chuyện   trách cô, hôm nay đồng chí Đồng    ,  cô mang Thanh Thanh về nhà thôi.”
Mạnh Thanh Thanh quan tâm hỏi: “Vậy chuyện của bác trai    bây giờ?”
Đồ ăn trong nhà đều do  cô  nấu, tuy rằng cô  cũng  nấu ăn, nhưng hương vị còn  bằng  .
Đầu bếp Mạnh mím chặt môi  hé răng.
Ông  cũng  còn cách nào cả, cuối cùng  lẽ đành  tùy Lưu Đông Xương sắp xếp.
Chỉ là như  thật sự quá nghẹn khuất, cơn tức  nghẹn ở ngực, ông   thế nào cũng  nuốt trôi .
Đàm Tiểu Yến  bên cạnh xem kịch vui, tuy rằng cô   dám châm chọc mỉa mai, nhưng biểu cảm  mặt   vẻ vui sướng khi   gặp họa.
Thấy Mạnh Thanh Thanh định  về, lúc  Đồng Tuyết Lục mới mở miệng: “Đầu bếp Mạnh,  nấu ăn cũng  tệ lắm, nếu như ông  ngại,  là để    vị trí của ông?”
Khi cô gặp nạn, đầu bếp Mạnh  khoanh tay  , ngược  còn gọi cháu gái  từ nông thôn lên   cho cô.
Nếu    ông  mở miệng giúp đỡ,   cô thật sự đúng là  tìm     cho .
Vân Chi
Mọi  trong phòng khách  thấy thế, đều sững sờ.
Đàm Tiểu Yến lấy  tinh thần đầu tiên, cô   nhạo một tiếng: “Có vài  đúng là   trời cao đất dày, cô cho rằng nấu ăn đơn giản như quét rác ? Thím nhà   nấu ăn hơn nửa đời  còn  ăn nổi, chỉ dựa  cô ?”
Hiển nhiên đầu bếp Mạnh cũng  cho rằng Đồng Tuyết Lục  nấu ăn: “Cháu gái, cháu  lòng , chỉ là  nấu ăn ngon   chuyện dễ dàng.”
Đồng Tuyết Lục  quan tâm Đàm Tiểu Yến  gì: “Hay là thế  nhé, bây giờ cháu sẽ  nấu một món ăn cho đầu bếp Mạnh nếm thử, nếu bác cảm thấy cũng ,  thì để cháu   cho, nếu như  , coi như cháu   gì cả.”
Đầu bếp Mạnh suy nghĩ một chút cũng đồng ý.
Thứ nhất là do ông  cảm thấy Đồng Tuyết Lục   lòng   giúp , từ chối ngay thì khiến    hổ.
Thứ hai, chỉ là một món ăn thôi mà, cho dù  ăn  cũng  mất mát gì.