Trải qua nhiều ngày luyện tập, Đồng Gia Tín  miễn cưỡng đạp  xe đạp .
Có điều chân   còn  đủ dài, chỉ  thể   thanh chắn phía  để đạp,  đường  học hai  em   mỗi  đạp xe một đoạn.
Về đến nhõ nhỏ nhà , đến lượt Đồng Gia Minh đạp xe.
Đột nhiên Đồng Gia Minh  xem thử xem bây giờ    thể đèo  khác  , vì thế   đầu   với Đồng Gia Tín: “Em  lên đây , để  chở em.”
Đồng Gia Tín trợn tròn mắt: “Anh     thế?”
Đàn ông  thể   là  , dù là nhóc con cũng như .
Đồng Gia Minh  kích thích, lòng hiếu thắng lập tức dâng lên: “Em mau lên đây!”
Đồng Gia Tín thấy  hai   thế, cũng  chút tin tưởng, nhanh chóng nhảy lên  yên ,  kêu to một tiếng: “Được !”
Phía  xe  thêm một , khiến xe đạp càng nặng hơn.
Thiếu chút nữa Đồng Gia Minh   điều khiển  xe đạp,  dùng hết sức b.ú sữa , mặt đỏ bừng lên,  đó đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thấy  hai nhà  thật sự  thể chở   khác, Đồng Gia Tín  nhịn  khoa tay múa chân: “Anh hai,   thể chở   ,  quá,   chúng   thể cùng ...”
Cậu  còn   xong, đầu xe đột nhiên lệch sang một hướng.
“Rầm!”
Cả  cả xe đều ngã nhào  đất.
Hai  em  đau liên tục hít hà.
Đồng Gia Minh bò dậy,  quan tâm đầu gối đang chảy máu, lập tức  đầu  hỏi em trai      ?
  còn  kịp mở miệng,   thấy Đồng Gia Tín đau lòng : “Xe đạp  ngã hỏng ,  hai, đều là  của ! Nếu   thể chở   khác thì đừng cậy mạnh như  chứ!”
Đồng Gia Minh: “……”
Hóa  trong mắt  ,   trai  còn  đáng giá bằng chiếc xe đạp.
Sự thật đôi khi chính là tàn khốc như .
Trong mắt Đồng Gia Tín, xe đạp chính là báu vật lớn của  .
Vân Chi
Cậu  cũng  rảnh lo cho miệng vết thương   , mà vội vàng nâng xe đạp dậy,  khi phát hiện  đầu xe  lệch,    đau lòng  chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-210-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi.html.]
Khi hai  về đến nhà,  nhanh Đồng Tuyết Lục   chuyện bọn họ  ngã xe.
Có điều cô cũng   gì cả, con trai mà, da dày thịt béo, ngã một chút cũng   cả.
Hôm nay nhà họ Ngụy tặng nhà cô vài củ khoai sọ, cô dự định nấu món đậu hũ nhồi thịt, rau xanh xào tỏi, và khoai sọ chiên đường.
Cô dùng muỗng múc giữa lõi đậu hũ ,  đó nhồi thịt   chế biến sẵn  trong,  bỏ  nồi chiên vàng.
Sau khi chiên đến khi hai mặt đều vàng ruộm, thì cho thêm chút nước lọc và các loại gia vị, dùng lửa nhỏ nấu cho đến khi cạn nước.
Ôn Như Quy ở bên cạnh gọt vỏ khoai sọ giúp cô, thi thoảng ánh mắt  quét qua  Đồng Tuyết Lục.
Động tác nấu ăn của cô  nhanh nhẹn, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, giống hệt như khi   thực nghiệm.
Sau khi phát hiện  điểm giống  giữa hai , khóe miệng   nhịn  khẽ cong lên.
Thấy ánh mắt  dừng   , Đồng Tuyết Lục  đầu ,  : “Đồng chí Ôn, cẩn thận chút đừng để cắt  tay.”
Ôn Như Quy lấy  tinh thần, hai tai  đỏ lên: “Ừ,   chỉ là chuyện ngoài ý , thật  ...  cũng  nấu ăn.”
Trong lòng  vẫn luôn nhớ rõ lời cô , chỉ là khi   câu ,   chút chột .
So sánh với cô thì khả năng nấu ăn của  đúng là  đáng nhắc đến.
Đồng Tuyết Lục   một câu  của   khiến   suy nghĩ nhiều như , cô cong môi, : “Thật ? Vậy   nếu  cơ hội,   nếm thử tay nghề của đồng chí Ôn mới .”
Trái tim Ôn Như Quy rung động,  gật đầu thật mạnh: “Sẽ  cơ hội.”
Sau khi nấu xong món đậu hũ nhồi thịt, Đồng Tuyết Lục bắt đầu nấu món rau xanh xào tỏi.
Xào rau xanh xong, cô tiếp tục rửa sạch nồi , chuẩn   món khoai sọ chiên đường.
Phía bên  Ôn Như Quy  thái khoai sọ thành từng miếng nhỏ , Đồng Tuyết Lục chỉ việc bỏ  trong chảo dầu chiên vàng.
Nấu món khoai sọ chiên đường  tốn dầu và đường, nếu là ngày thường chắc chắn cô sẽ  nấu, nhưng cô đang nợ Ôn Như Quy quá nhiều.
Trước mắt cô   nên lấy gì trả nợ cho , chỉ  thể  cho  vài món ăn ngon miệng.
Sau khi dầu nóng, cô bỏ khoai sọ  chiên vàng, đợi đến khi khoai sọ bên ngoài giòn bên trong mềm, cô vớt khoai sọ  bắt đầu thắng đường.
Đời đến khi đường tan chảy chuyển sang màu vàng cánh gián, cô đổ khoai sọ chiên  đảo đều,  đó là  thể múc  đĩa  .
Trong phòng bếp tràn ngập mùi hương câu , vốn dĩ Ôn Như Quy  cảm thấy đói bụng lắm, nhưng lúc   vô cùng thèm ăn,    nhịn  âm thầm nuốt nước miếng vài  .
Đột nhiên Đồng Tuyết Lục gắp một miếng khoai sọ chiên đường lên,  đầu  với Ôn Như Quy: “Đồng chí Ôn,  nếm thử xem hương vị thế nào, xem  đủ ngọt  ?”