Bởi vì nguyên liệu nấu ăn hạn, Đồng Tuyết Lục chỉ thể bánh trung thu nhân thịt tươi theo kiểu Tô Châu, và bánh trung thu nhân đậu đỏ. Ngoài lượng bánh chuẩn tặng cho đám Ôn Như Quy, còn cả phần tặng cho nhà họ Ngụy cách vách, và nhà họ Đồng bên nữa.
Sau khi nặn xong bánh trung thu, Ôn Như Quy theo lời Đồng Tuyết Lục , đặt bánh trung thu lên một chiếc mâm, dùng lửa nhỏ để nướng.
Lúc lòng heo trong nồi cũng chín , mùi thịt kho lập tức lan tràn ngập phòng bếp.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục đang múc lòng heo bát, thì Khương Đan Hồng mang hai mâm sủi cảo gói xong bước : “Đồng chí Đồng, sủi cảo gói xong , nấu ở ?”
Đồng Tuyết Lục cũng khách khí với chị : “Dùng cái nồi luôn , điều cái nồi hầm lòng heo, rửa sạch mới .”
Có đôi khí quá khách khí với khác, ngược sẽ khiến đối phương càng mất tự nhiên hơn.
Quả nhiên, thấy Đồng Tuyết Lục coi là ngoài, mặt Khương Đan Hồng lập tức giãn ít.
Chị bỏ sủi cảo sống lên bệ bếp, cầm chiếc nồi to ngoài rửa sạch.
Rất nhanh sủi cảo cũng chín, rau trộn giá đỗ cũng chuẩn xong, cuối cùng thể bắt đầu ăn cơm .
Phác Kiến Nghĩa miệng ngoác tận mang tai, : “Đồng chí Đồng, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Quà tặng cho cô là một chiếc phích nước màu đỏ rực in hình hoa mẫu đơn màu vàng và màu trắng.
Nhìn chút nhưng khí vui vẻ, mang thở của niên đại , cũng thực dụng.
lúc nhà bọn họ đang thiếu một chiếc phích nước, mùa đông sắp tới , phích nước vô cùng bất tiện.
Khương Đan Hồng cũng lấy quà tặng của đưa cho cô: “Tuyết Lục, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Vừa khi ở trong phòng bếp hai quen với , đó thống nhất sẽ gọi tên, cần khách khí đồng chí tới đồng chí lui nữa.
Quà chị tặng cô chính là một chiếc bút máy nhãn hiệu Anh Hùng, cũng là món quà vô cùng quý giá trong niên đại .
“Cảm ơn chị, chị Đan Hồng.”
Đồng Tuyết Lục ngờ chị sẽ tặng món quà quý giá như , trong lòng cô chút băn khoăn.
Có điều cô sẽ từ chối thẳng thừng, lòng tự trọng tương đối cao như Khương Đan Hồng, nếu cô nhận quà, đối phương sẽ nghĩ nhiều.
Quả nhiên, thấy Đồng Tuyết Lục nhận quà, khóe miệng Khương Đan Hồng mới cong lên, cuối cùng cũng nở một nụ vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-216-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi-sau.html.]
Phác Kiến Nghĩa Khương Đan Hồng, Đồng Tuyết Lục, chậc lưỡi một tiếng: “Quan hệ giữa hai trở nên như từ khi nào thế?”
Từ đến nay bao giờ Khương Đan Hồng cho sắc mặt , thấy câu chị cũng giả vờ thấy.
Phát hiện bầu khí giữa hai điểm thích hợp, trong lòng Đồng Tuyết Lục chút tò mò. Cô : “Giữa phụ nữ với , đương nhiên là nhiều chủ đề để chuyện hơn so với đám đàn ông các , chuyện thì gì là kỳ lạ ?”
Phác Kiến Nghĩa “Chậc” một tiếng nữa: “Hóa là như , nếu thế thì đúng lúc lắm, cô khuyên bảo đồng chí Khương một chút , bảo chị đừng cử báo chồng với cha chồng nữa.”
Lời phát , bầu khí trong phòng khách lập tức trở nên lạnh lùng.
Mặt Khương Đan Hồng lập tức đen , đáy mắt phun lửa giận.
Nếu đang ở nhà khác, chỉ sợ chị quăng cho Phác Kiến Nghĩa một cái tát !
Đồng Tuyết Lục ngờ Phác Kiến Nghĩa ngu ngốc như , sắc mặt cô cũng sa sầm xuống, : “Vì khuyên chị ? Chưa trải qua nỗi khổ của khác, hiểu nỗi khổ trong lòng ? Anh từng rơi cảnh của chị , dựa cái gì để khuyên chị nên rộng lượng nên lương thiện?”
Vẻ mặt Phác Kiến Nghĩa chút ngượng ngùng, lập tức giải thích: “Không , chỉ là ...”
“Chỉ là cái quỷ !” Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời khách khí chút nào: “Nếu một ngày một đàn ông cường bạo cửa , đối phương già tám mươi tuổi, con nhỏ ba bốn tuổi, vợ đối phương cầu xin buông tha cho , sẽ buông tha ?”
Phác Kiến Nghĩa: “…”
Ôn Như Quy: “……”
Khương Đan Hồng: “……”
Đồng Gia Minh mặt đỏ, Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên đều mang vẻ mặt khó hiểu.
Đồng Miên Miên nghiêng đầu, cất giọng non nớt của lên hỏi: “Chị, cửa là cái gì? Bị cường bạo cửa sẽ thế nào?”
Phác Kiến Nghĩa: “……”
Nghe câu hỏi của cô nhóc, thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục bật thành tiếng: “Cửa chính là cửa nhà, cường bạo sẽ dùng nữa.”
Đồng Miên Miên suy nghĩ một chút, dường như hiểu, cô bé đầu với Phác Kiến Nghĩa: “Chú Phác, chú để ý kỹ cửa của nhé!”
Phác Kiến Nghĩa: “…”
“Phụt ——”
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục nhịn nữa bật thành tiếng.