Đồng Tuyết Lục cạn lời, trầm mặc một lúc mới hỏi: “Vậy bản cô thì ? Cô gả cho Lưu Đông Xương ?”
Mạnh Thanh Thanh cắn môi, mày nhíu chặt : “ ……”
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút, : “Vậy để hỏi cô thế nhé, cô bằng lòng kế cho hai đứa trẻ ? Bây giờ cô mới mười chín tuổi thôi, con gái lớn của Lưu Đông Xương năm nay mười tuổi , cô bằng lòng để một đứa bé mười tuổi gọi là ?”
Mạnh Thanh Thanh giống như dọa sợ, đôi mắt trợn trừng.
Đồng Tuyết Lục tiếp: “Còn nữa, hai đứa trẻ lớn như , chắc chắn ý nghĩ của riêng , chắc bọn họ tiếp nhận cô, còn cả nhà ngoại của hai đứa trẻ nữa, bọn họ chắc chắn sẽ dễ dàng tiếp nhận cô. Sáng hôm nay Đàm Tiểu Yến chính là ví dụ nhất, cô chuẩn tâm lý ?”
Sắc mặt Mạnh Thanh Thanh nữa trắng hơn vài phần.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục cắm đao thứ ba: “Lưu Đông Xương một bà chị gái, bởi vì là do chị gái một tay nuôi lớn, tiền lương mỗi tháng đều đưa cho chị gái một nửa, đợi cô gả qua đó , chắc chắn hai sẽ sinh thêm con, cô ít nhất sinh hai đứa, cô cảm thấy với chút tiền lương ít ỏi của Lưu Đông Xương, thể nuôi nổi nhiều như ?”
Còn nữa, chị gái chẳng khác nào một nửa chồng.
Không đúng, còn bằng chồng, ít nhất chồng sẽ giúp đỡ việc nhà, trông con, nhưng chị gái Lưu Đông Xương chắc chắn sẽ .
Chị sẽ chỉ lấy tiền, đó bới móc bắt bẻ em dâu.
Sắc mặt Mạnh Thanh Thanh giống như rút hết máu, miệng há thở dốc từng .
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục tổng kết , : “Cô suy nghĩ cho kỹ , nếu như khi những chuyện , cô vẫn gả cho Lưu Đông Xương, thì chúc phúc cho hai .”
Cô cảm thấy Lưu Đông Xương vô cùng gê tởm, con gái như Mạnh Thanh Thanh cần thiết gả cho một đàn ông từng một đời vợ.
cô nhà của Mạnh Thanh Thanh, nếu bản Mạnh Thanh Thanh gả, nhà cô cũng đồng ý, thì cô cần gì ?
Có thời gian xen việc của khác, thà rằng cô để thời gian đó yêu đương với bảo bối Ôn đáng yêu còn hơn.
Sắc mặt Mạnh Thanh Thanh tái nhợt, trong phòng bếp lâu, mãi cho đến khi Lưu Đông Xương mua sắm về, cô mới hoảng hốt ngoài.
Thấy cô ngoài, Đàm Tiểu Yến lập tức chạy đến hỏi: “Hai gì trong đó thế? Có đang ?”
Mạnh Thanh Thanh cô một cái, vẻ mặt hoảng hốt gật đầu.
Mặt Đàm Tiểu Yến lập tức giận dữ đỏ bừng: “ ngay mà, cái loại lẳng lơ ...”
“Đàm Tiểu Yến! Cô câm miệng cho , nếu cô còn dám bắt nạt Thanh Thanh, cô đừng tới đây việc nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-251-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-nam-muoi-mot.html.]
Đàm Tiểu Yến mắng một câu, Lưu Đông Xương đen mặt xuất hiện ở cửa.
Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu: “Anh rể, là do cô em ……”
lời vẫn kịp hết, Lưu Đông Xương nhíu mày, trừng mắt với cô : “ , trong giờ việc gọi là rể, cô quên mất ?”
Đàm Tiểu Yến thật sự chọc giận !
Lưu Đông Xương để ý tới cô , mà trực tiếp đến mặt Mạnh Thanh Thanh, vẻ mặt thâm tình : “Thanh Thanh em yên tâm, ở đây, sẽ để ai bắt nạt em !”
“……”
Đồng Tuyết Lục ở trong phòng bếp, đột nhiên kịp phòng ngừa nhét cho một ngụm cẩu lương đầy dầu mỡ, thiếu chút nữa đồ ăn từ đêm hôm qua cũng phun .
**
Một ngày nhét một đống cẩu lương dầu mỡ, Đồng Tuyết Lục ăn cơm chiều ở tiệm cơm nữa mà về nhà.
Đối mặt với Lưu Đông Xương, cô thật sự nuốt trôi.
Về đến nhà, thấy mặt của hai đứa nhóc Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu, cô lập tức cảm thấy hai mắt thoải mái hơn nhiều.
“Chị, chị về!”
Đồng Miên Miên thấy cô, lập tức nhấc đôi chân nhỏ nhắn của lên chạy tới.
“Chị, chị về!”
Tiểu Cửu giống máy nhắc , theo Đồng Miên Miên.
Hai đứa nhóc mỗi đứa ôm một chân cô, ánh mắt long lanh Đồng Tuyết Lục, giống như hai con ch.ó nhỏ, đáng yêu chịu nổi.
Đồng Tuyết Lục xổm xuống, thơm má mỗi đứa một cái.
Đồng Miên Miên quen với việc , còn Tiểu Cửu hôn một cái, thẹn thùng đến mức che khuôn mặt nhỏ .
Vô cùng đáng yêu!
Sau đó con ch.ó con thứ ba cũng tới tham gia náo nhiệt.
Bánh Trung Thu kêu “Gâu gâu” nhảy tới, so khi mới nhặt về, bây giờ nó lớn thêm ít .
Đồng Tuyết Lục qua, cảm thấy với xu thế phát triển như bánh nướng của nó, chắc hẳn là một giống chó to.