Sáng hôm  cô dậy  sớm,  một chiếc bánh trứng gà,  đó mới  bữa sáng mang lên nhà.
Cô dặn dò Đồng Gia Minh, bảo   khi  học đưa Đồng Miên Miên sang nhà họ Ngụy.
Đồng Gia Minh gật đầu đồng ý, đôi mắt   xuống đất, dáng vẻ giống như đang suy tư chuyện gì đó.
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Có  em  chuyện gì   với chị  ?”
Đồng Gia Minh ngập ngừng một lát, mới hỏi: “Chị với  Như Quy đang yêu  ?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Ừ.”
Bàn tay đang đặt bên  Đồng Gia Minh khẽ nắm chặt : “Vậy hai  sẽ nhanh chóng kết hôn ?”
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục  hiểu   đang lo lắng chuyện gì: “Yên tâm , cho dù chị kết hôn, chị cũng sẽ  bỏ mặc,  quan tâm đến các em, trẻ con  nên lo lắng nhiều như , cẩn thận  cao lên .”
Đồng Gia Minh: “...”
Đồng Tuyết Lục  xong thì  thu dọn đồ đạc.
Lúc  cô vời Ôn Như Quy  mới xác định quan hệ, hơn nữa  thể  mới mười tám tuổi,  đến chuyện kết hôn còn quá sớm.
Thấy bóng dáng cô biến mất trong phòng bếp, lúc  Đồng Gia Minh mới thở phào nhẹ nhõm một , trong mắt  vài phần ý .
Sau khi  quần áo xong Đồng Tuyết Lục mang theo bánh trứng gà nóng hầm hập, và thịt heo khô mấy hôm      ngoài.
Hai ngày  cô  hỏi thăm kỹ tuyến đường và xe buyt đến căn cứ.
Muốn đến căn cứ   hai chặng xe, nếu may mắn thì  ba bốn tiếng sẽ đến nơi.
Còn nếu xui xẻo thì, khó mà   .
Khi Đồng Tuyết Lục  ngoài, mới lâm thời ôm chân phật, cô cầu khấn tất cả các vị thần tiên mà   một , ngay cả chúa Jesu của phương tây cũng  cô quấy rầy.
Ấy  mà, chân phật  ôm đúng là  chút tá dụng thật.
Cô  mới đến bến xe   một chiếc xe chạy tới,  xe hơn nửa tiếng  đến trạm trung chuyển ở nhà ga Hưng Nghĩa, chỉ đợi thêm nửa tiếng    xe  tới căn cứ.
Một tiếng , cuối cùng Đồng Tuyết Lục  tới căn cứ.
Diện tích căn cứ nghiên cứu khoa học vô cùng lớn, Đồng Tuyết Lục còn  kịp bước chân    bảo vệ chặn  ngoài cửa: “Tìm ai thế?”
“Chào chú, cháu tìm nghiên cứu viên Ôn, Ôn Như Quy,   là bạn trai cháu.”
Bảo vệ ngoài cửa  thấy lời , hai mắt lập tức sáng như hai ngọn đèn pha, vẻ mặt chứa đầy ba chữ  hóng chuyện: “Đồng chí, cô chờ một lát,  sẽ lập tức  gọi điện thoại.”
Sau đó bảo vệ hưng phấn giống như tiêm m.á.u gà chạy  phòng bảo vệ gọi điện thoại, xong việc  vội vàng chạy  ngoài : “Nữ đồng chí, bạn trai cô  sẽ đến đây ngay lập tức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-279-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bay-muoi-chin.html.]
Từ tuần   khi  về căn cứ, tâm trạng của Ôn Như Quy vẫn luôn  chút uể oải.
Không   oán trách, mà là  chút  vui,  thật sự  cùng  đón sinh nhật với cô.
Nhìn thấy Chu Diễm cuối cùng cũng xin nghỉ   dỗ dành bạn gái, trong lòng  càng buồn bực hơn.
Hôm nay  khi dậy,  tự nhủ với , coi như hôm nay chỉ là một ngày bình thường,   ngày sinh nhật.
Anh  như  nhưng  chuyện   theo ý ,   đều nhớ rõ hôm nay là sinh nhật Ôn Như Quy.
Trê đường  , ai  thấy  cũng  lời chúc mừng sinh nhật, ngay cả đầu bếp trong nhà ăn cũng cho  thêm một cái bánh màn thầu,  là tặng quà sinh nhật cho .
Sau đó ông nội  cũng gọi điện thoại tới, tóm  là cho dù   tự nhủ hôm nay   sinh nhật  cũng  .
 lời chúc mừng    thấy nhất,  chậm rãi  tới.
Điều  khiến cho   khó chịu.
Khi   từ bỏ hy vọng, thì bảo vệ ngoài cổng  gọi điện thoại tới,  bạn gái  đang chờ  ngoài cửa!
Ôn Như Quy sững sờ, trái tim đập thình thịch...
Cô  tới căn cứ?
Cô  tới căn cứ!!!
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Như Quy nhanh chóng lao  ngoài như pháo trúc.
Cô  tới căn cứ, cô  tới !!!
Ôn Như Quy cảm thấy giống như đột nhiên  kịp phòng ngừa    nhét cho một viên kẹo, viên kẹo tan , ngọt từ trong miệng tới tận tâm can.
Khi chạy  ngoài, thiếu chút nữa  còn va  Hoàng Khải Dân và một  đồng nghiệp khác.
Hoàng Khải Dân hoảng sợ, gọi với theo bóng dáng Ôn Như Quy: “Như Quy,  chạy   thế? Sao  chạy nhanh như ?”
Ngay cả đầu Ôn Như Quy cũng   , vẫn chạy thẳng  ngoài.
Hoàng Khải Dân: “...”
Đợi đến khi  thở hổn hển chạy  đến cổng, từ đằng xa   thấy một bóng dáng yểu điệu đang   cửa căn cứ, lúc  tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng  mới rơi xuống đất.
Không   mơ, cô  thật sự tới căn cứ!
Vân Chi
Ôn Như Quy lao tới  mặt Đồng Tuyết Lục, thở hổn hển kêu lên: “Em đến  !”
Đồng Tuyết Lục  tủm tỉm: “Ừ, em tới .”