Ngày hôm Đồng Tuyết Lục đúng hẹn mang giấy bút đến phỏng vấn chú Võ và giám đốc Chu của trạm bán đồ ăn.
Chú Võ vô cùng coi trọng buổi phỏng vấn , ngày thường ông ăn mặc lôi thôi lếch thếch, quần áo dính đầy m.á.u heo cũng để bụng.
hôm nay ông cố ý mặc một bộ quần áo mới, tóc bôi dầu bóng loáng, từ sáng sớm đến cung tiêu xã chờ Đồng Tuyết Lục .
Đồng Tuyết Lục đến nơi, ông thu hết dáng vẻ ngạo mạn đây của , còn rót nước lấy đồ ăn vặt mời cô.
Ân cần đến mức thể ân cần hơn.
Chú Võ căng thẳng vuốt quần áo cho chỉnh tề: “Giám đốc Đồng, cô xem hôm nay ăn mặc thế ?”
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục bật : “Hôm nay chú Võ ăn mặc sắp theo kịp chú rể mới nhà , còn nhiều thời gian nữa, chúng bắt đầu phỏng vấn thôi.”
Nghe thấy hai chữ phòng vấn, sắc mặt chú Võ lập tức nghiêm trang, nghiêm túc chút căng thẳng.
Đồng Tuyết Lục hỏi vài vấn đề nghĩ từ , thật cần cô hỏi, chú Võ mở miệng chuyện dừng .
Ông kể bắt đầu tiếp xúc với nghề mổ heo thế nào, học bao lâu mới thành nghề, đó thông qua tầng tầng sàng lọc để trở thành mổ heo cho cung tiêu xã, dốc lòng kể tất cả gian khổ, ấm ức hàng ngày.
Nói đến mức khiến đau lòng rơi lệ.
Chính chú Võ cũng cảm động hốc mắt đỏ ửng, vì tỏ vẻ kính nể, Đồng Tuyết Lục cũng diễn hốc mắt đỏ hoe.
Cuối cùng hai tiếng, chú Võ cũng dừng diễn thuyết.
Đồng Tuyết Lục khép sổ , : “Hôm nay phỏng vấn đến đây thôi, khi về cháu sẽ sửa sang tài liệu, đó dán ở tiệm cơm.”
Chú Võ còn chút thèm: “Những tư liệu đó đủ ? Có cần thêm chút nữa ?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Đủ , nếu như còn chỗ nào rõ, cháu sẽ qua hỏi chú Võ .”
Chú Võ mang vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy , nếu còn gì rõ, giám đốc Đồng nhất định qua hỏi đấy nhé.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu dậy, đồng thời xách theo miếng thịt heo chú Võ đưa cho cô về.
Tiếp đó cô đến trạm bán đồ ăn phỏng vấn.
Sau khi về, cô sửa sang tư liệu, trau chuốt văn chương thành câu chuyện, cần khiến cho rơi lệ đầy mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-287-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-tam-muoi-bay.html.]
Cô đến hiệu sách mua mấy tờ giấy Tuyên Thành, còn đến cửa hàng bách hóa mua một tấm vải đỏ về.
Sau đó nhờ Đồng Gia Minh giúp đỡ chép chuyện xưa lên giấy Tuyên Thành, chữ của Đồng Gia Minh sạch rõ ràng hơn cô nhiều, cho nên cô cần bêu .
Ngày hôm , ngoài Phương Tĩnh Viện tới tiệm cơm, còn cả Phác Kiến Nghĩa dẫn theo đồng nghiệp ở đồn công an đến đây cổ vũ.
Ngày thứ ba, Thẩm Uyển Dung dẫn mấy đứa trẻ đến tiệm dùng cơm, Khương Đan Hồng cũng tới một chuyến.
Đối với món mỹ thực lẩu cay , đều khen dứt miệng.
Người chung quanh thấy càng ngày càng nhiều tiệm ăn cơm, cả đám đều vuốt bụng ngoài, chút dấu vết trúng độc nào, dần dần cũng buông lỏng cảnh giác.
Hai ngày tiếp theo cũng vài khách tới cửa, đều đến vì nếm thử món lẩu cay.
Mọi chuyện chân chính đổi, chính là khi Đồng Tuyết Lục dán bài báo phỏng vấn trong tiệm cơm.
Vân Chi
Trước cửa tiệm cơm cô còn căng một tấm biểu ngữ màu đỏ, biểu ngữ dùng giấy trắng cắt thành bốn chữ vuông vắn “Bảng Vàng Danh Dự”.
Bên dán hai tờ giấy Tuyên Thành ghi chuyện xưa tràn ngập vinh quang, khách hàng trong tiệm thấy thứ .
“Đó là cái gì thế? Bảng vàng danh dự?”
“Đây chú Võ bán thịt ở cung tiêu xã ? Sao ông ghi bảng vàng danh dự?”
“Còn nữa, chính là giám đốc Chu của trạm bán đồ ăn, cháu ngoại trai nhà là hàng xóm với ông , cũng coi như thiết với , thế mà ông cũng lên bảng vàng danh dự!”
“Bảng vàng danh dự rốt cuộc ích lợi gì?”
Có đánh bạo hỏi phục vụ trong tiệm cơm, Mạnh Thanh Thanh và Quách Xuân Ngọc dựa theo lời Đồng Tuyết Lục huấn luyện trả lời cho .
“Bảng vàng danh dự, là bảng vinh danh nhân tài đủ tiên tiến, giống như chú Võ của cung tiêu xã, và giám đốc Chu ở trạm bán đồ ăn, bọn họ đều là công nhân vô cùng tiên tiến.”
“Bọn họ vì quốc gia, vì xã hội chủ nghĩa, vô tư phụng khiến cuộc đời , tinh thẩn xả vì đất nước của bọn họ đáng học tập, cho nên khi tiệm cơm chúng phỏng vấn, câu chuyện xưa của bọn họ dán ở chỗ , hy vọng nhiều đến bọn họ hơn, hy vọng chuyện xưa của bọn họ thể cổ vũ khích lệ nhiều hơn nữa!”
Mọi đều lời cảm động.
Trong lòng thầm nghĩ, bọn họ thể lên bảng vàng danh dự ?
Có cơm nước xong nhanh chân về nhà kể cho quen, bảo bọn họ tới đây xem.